Chương 2: Đêm Dài Trên Núi Bạch Phong

Nghe vậy, Vân Huy Vĩnh tất nhiên rất vui mừng, đập bàn nói: "Được rồi con gái, chẳng biết trời cao đất dày là gì, nhưng lên núi rèn luyện cũng tốt. Hai mươi ba tuổi rồi mà chưa biết tự chăm sóc bản thân, chỉ biết nấu mì ăn liền."

Vì thế, trước mặt tất cả người thân cha cô đã cá cược với cô -

Nếu cô có thể nhờ Lâm Tĩnh Thâm, một chuyên gia quốc gia về tài nguyên nước, giúp trong vòng một năm tăng lợi nhuận của nhà máy chi nhánh "Băng Tuyền" ở Hồ Đông lên 10 phần trăm, thì toàn bộ cổ phần trong công ty con "Băng Tuyền" sẽ thuộc về cô; nhưng nếu không làm được, về sau cô sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của gia đình mà không được phản đối.

Chuyên ngành đại học của cô là kỹ thuật thủy văn và tài nguyên nước. Việc phát triển và vận hành các sản phẩm nước tinh khiết đối với cô không phải là vấn đề khó khăn.

Nhưng vấn đề hiện tại là quãng thời gian học đại học của cô khá lộn xộn, cô hầu như không biết gì về các công nghệ xử lý nước như lọc, khử trùng, làm mềm, thẩm thấu ngược, chưa nói đến việc vận hành và quản lý một nhà máy sản xuất nước tinh khiết.

Làm sao cô có thể tăng lợi nhuận của Hồ Đông lên mười phần trăm đây...

Nghĩ đến điều đó, Vân Lộ chán nản nhắm mắt lại.

Ngay khi cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, một cảm giác khó chịu đột nhiên truyền đến từ cánh tay cô, như thể có thứ gì đó đang chậm rãi bò dưới chăn.

Vân Lộ vô thức co người lại, lưng dán vào tấm ga trải giường dùng một lần.

Cảm giác rùng rợn ngày càng rõ ràng, hơi thở của cô trở nên dồn dập, như thể chỉ trong giây tiếp theo cô sẽ ngạt thở.

Vân Lộ theo bản năng rút tay lại, vội vàng ngồi bật dậy, rồi nhanh chóng lăn khỏi giường, cố dùng sức hất bỏ mọi thứ đen tối và dơ bẩn đang bám lấy người.

Tiếng động lớn đột ngột khiến những hành khách trên toa xe bị đánh thức, ai nấy đều bối rối và khó chịu, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Dì ở gần cô, đang ngáy khò khò, cau mày nói: “Cô bé, nửa đêm nửa hôm làm gì mà ồn ào vậy? Sao không để người ta ngủ?”

Vân Lộ liếc nhanh về phía chiếc bàn nhỏ giữa hai giường, nơi vẫn còn sót lại tô mì thịt bò om ăn liền. Khi cô nhìn kỹ hơn, thứ màu đen đang chậm rãi bò quanh trong bát.

Cơn buồn nôn dâng trào trong bụng khiến cô suýt ngất ngay tại chỗ.

Vân Lộ muốn quát lên, nhưng nhận ra giờ là sáng sớm, hầu hết hành khách vẫn đang ngủ, cuối cùng cô hạ giọng:

"Tàu là nơi công cộng. Ai ăn tô mì này vậy? Mau dọn dẹp đi."

"À ... Xin lỗi cô bé." Bà cô liếc tô mì ăn liền trên bàn, dường như chợt nhận ra sau khi ăn xong mình đã quên dọn dẹp, khiến Vân Lộ sợ hãi. Bà nhanh chóng xin lỗi, đứng dậy rồi vứt phần mì thừa vào thùng rác ở đầu toa xe.

Vân Lộ hít một hơi thật sâu, cơn giận trong lòng dần lắng xuống. Cô bước đến ghế cạnh cửa sổ, ngồi xuống và nhìn vào màn đêm vô tận bên ngoài, hy vọng ánh mặt trời sẽ sớm ló rạng.