Chương 3: Gặp gỡ

Tiểu Nghi, chúng ta đi thôi!

Nhìn đứa nhỏ mắt chăm chăm hướng về phía cô mình, Trần Hiểu Thịnh có chút không đành, anh xoa đầu cậu bé, sau đó nắm tay cậu bước đi.

..............

Hai năm sau...

- Chú Hiểu Thịnh, chú Hiểu Thịnh! Chú nhìn nè!

Tiểu Nghi chạy vào nhà, trên tay là bài kiểm tra điểm 100 môn toán. Cậu cười rạng rỡ sau đó khoe nó với người đang ngồi đọc báo.

- Ái chà, tiểu Nghi thật là giỏi nha!

Trần Hiểu Thịnh một tay xoa đầu cậu, mắt cũng rời khỏi tờ báo mà lướt một lượt quanh bài kiểm tra.

- Chú ơi, khi nào cô con sẽ tới vậy ạ?

Tiểu Nghi dùng đôi chân ngắn của mình trèo lên ghế hỏi.

- Chú nghĩ chắc là trong tuần này. Dẫu sao công việc của cô ấy cũng khá dày đặc!

Nói xong, Trần Hiểu Thịnh đưa cho cậu một món quà nhỏ.

- Đây! Như chú hứa! Chúc mừng con được 100 điểm!

- Chú Hiểu Thịnh là tốt nhất!

Cậu bé cười rạng rỡ, sau đó cầm món đồ chơi chạy vào phòng.

Nhìn cậu chạy lon ton, ánh mắt anh tỏ ra sự cưng chiều. Con nít luôn ngây ngô như vậy. Ước gì thằng bé sẽ mãi có thể giữ được nét ngây ngô ấy, không bao giờ vướng vào những chuyện đen tối tội lỗi...

Reng!

- Alo, tôi là Trần Hiểu Thịnh, xin hỏi là ai gọi vậy?

"......"

- Cái gì?

"......"

- Được....tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh!

Cạch!

Đặt điện thoại lên bàn, sắc mặt anh có chút sầm đi.

"Thật không ngờ...đám người đó lại ra tay nhanh như vậy....thời gian sắp tới chắc chắn sẽ xảy ra biến cố...."

...............

- Nè, Thụy Nghi cậu đi chơi với bọn tớ không?

Một cậu nhóc thân thể mập mạp nhìn tiểu Nghi lên tiếng.

- Hôm nay chú của tớ có nấu món tớ thích, các cậu cứ đi chơi đi!

Tiểu Nghi cười hì hì sau đó vãy tay rời đi.

- Thưa sếp, nó đang trên đường trở về!

Một người đàn ông đứng trong góc hẻm nhìn theo hướng cậu nói.

- Vâng ạ! Tôi hiểu rồi!

- Chú Hiểu Thịnh, cháu v...chú là ai vậy ạ?

Tiểu Nghi ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt mình. Hình như cậu chưa gặp người này bao giờ thì phải?

- Ồ, cháu là tiểu Nghi sao?

Người kia mỉm cười, quỳ một chân xuống nói với cậu.

- Vâng ạ! Chú là ai vậy?

Tiểu Nghi tròn mắt nhìn người đó tiếp tục hỏi.

- Chú là Dương Quyền Triết, bạn của chú Trần! Rất vui được gặp cháu.

- Cháu chào chú! Vậy chú có thấy chú Hiểu Thịnh không ạ?

Tiểu Nghi lễ phép cúi đầu nói.

- À chú Trần của con có việc bận nên nhờ chú gửi lời nhắn này cho con.

Người kia lấy ra điện thoại trong túi, sau đó mở lên một đoạn ghi âm.

'Tiểu Nghi xin lỗi cháu nhé! Chú và cô cháu hiện tại đang có việc bận nên không thể chăm sóc cháu được vì thế chú đã nhờ chú Dương làm việc đó. Sau này chú sẽ đến đón cháu sao, cháu nhớ nghe lời chú Dương nhé!'

Tiếng nói vừa dứt, tiểu Nghi liền thắc mắc hỏi.

- Giọng của chú ấy sao hơi lạ vậy ạ?

- Không phải dạo này cậu ấy đang bị bệnh sao? Được rồi, tiểu Nghi ngoan chúng ta đi thôi!

- Còn quần áo của cháu ạ? Vả lại chúng ta sẽ đi đâu?

- Cháu yên tâm, quần áo, dụng cụ của cháu chú Trần đã sắp xếp, bây giờ chúng ta sẽ đi về quê hương của cháu!

- Về...về đó ư?

Nghe đến nơi đó, ánh mắt cậu có chút sửng sốt, những ký ức không vui cũng đột ngột ùa về.

- Không sao, mọi thứ đã qua rồi, chú sẽ chăm sóc cho cháu, bác Lâm mau đưa thằng bé ra xe đi!

Người kia mỉm cười hiền từ rồi nói với tài xế của mình.

- Vâng, cậu chủ!

Nhìn ánh mắt cùng nụ cười của người kia, tiểu Nghi trong lòng cũng bỏ đi sự dè chừng, cậu gật đầu rồi cùng người tài xế đi vào xe.

Đợi bóng dáng nhỏ khuất dần, người đàn ông kia thay đổi sắc mặt, ánh mắt xảo nguyệt hiện lên một tia gian kỳ dị.

- Cậu chủ, tiếp theo chúng ta cần làm gì?

Một người đi từ trong nhà ra nói.

- Đốt sạch chỗ này đi, nó không còn giá trị lợi dụng.

Nói xong liền cất bước rời đi.

- Vâng ạ!

...................

Ngày hôm đó, ở ngoại ô của nước Mỹ, một đám cháy lớn diễn ra cướp đoạt đi sinh mạng của người chủ nhân sống ở đó.

Đám cháy này giống như hai năm trước, chỉ là lần này là ở một đất nước khác. Nhưng dẫu vậy nó đều là do một người sắp đặt - Dương Quyền Triết.

..........

- Được rồi, từ đây nơi này sẽ là nhà của con!

Nhìn căn biệt thự trước mặt, tiểu Nghi không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Thật là to quá đi!

- Cháu sẽ ở đây ạ?

Cậu nghiêng đầu hỏi.

- Phải, cháu thích không?

- Thích lắm ạ! Nếu có ba mẹ, chú Hiểu Thịnh và cô An An thì thật tốt....

Câu nhỏ giọng nói.

Nhìn cái đầu nhỏ cúi xuống, Dương Quyền Triết nhếch môi lên thành một nụ cười khó hiểu.

- Không sao, chú và cô của cháu sẽ đến sớm thôi!

- Vâng ạ!

- B...a..ba ba...ba ba... về rồi...

Bất chợt một giọng nói non nớt khiến cậu ngẩng đầu dậy.

Nhìn "cục bông nhỏ" đang lon ton chạy đến trước mặt mình, tiểu Nghi có chút ngơ ngác.

"Em ấy...nhìn như kẹo bông vậy!"

- Tiểu Thần, con lại chạy lung tung nữa rồi!

Dương Quyền Triết ôm đứa nhỏ dưới đất lên rồi hôn nhẹ lên trán nó.

- Ba..ba...

Tiểu Thần mỉm cười rạng rỡ nhìn cha mình, sau đó lại cúi đầu nhìn chầm chầm tiểu Nghi.

- Muốn....muốn ôm!

Đứa nhỏ đưa tay, cả cơ thể như muốn đổ nhào vào người trước mặt.

- Tiểu Thần, không được làm phiền người khác.

Dương Quyền Triết cau mày nói.

- Muốn...muốn ôm...

Không để ý đến cha mình, đứa nhỏ chỉ dang tay nũng nịu với tiểu Nghi.

- Cháu....cháu có thể ôm em ấy được không?

Tiểu Nghi ấp úng nói.

- Nếu cháu không phiền!

Đôi mắt người kia lóe lên một cách lạ thường.

- Vâng ạ!

Cậu mừng rỡ rồi dang tay đón lấy tiểu Thần.

- Hihi...thật...thật ấm...

Tiểu Thần được ôm theo mong muốn liền tùy ý cọ vào người kia, miệng cũng không quên cười vui vẻ.

- Tiểu Thần thật đáng yêu!

Tiểu Nghi cảm thán, rồi lấy tay véo nhẹ cái má phúng phính của đứa nhỏ.

Nhìn một màn này, Dương Quyền Triết trầm tư, ánh mắt xảo trá như nghĩ ra một thứ gì đó...