Chương 13

Phóng to màn hình như cũ, nó còn đang tiếp tục bổn phận chiếu tiếp phim trong danh sách, nếu như không phải Tô Úc nhắc đến cái tên Hứa Đình này, thì chị cũng đã quên cô bé xinh đẹp mới vừa gặp mặt kia rồi. Nhớ đến ánh mắt của Hứa Đình khi nhìn Tô Úc, Bạch Mạn Nhu cho rằng nàng chính là cố ý thử phản ứng của Tô Úc. Miễn cưỡng đứng dậy, đôi mắt Bạch Mạn Nhu giả vờ mệt mỏi, chị nở nụ cười nhợt nhạt với Tô Úc, ra vẻ hay quên: "Chị lại chưa nói cái gì, em khẩn trương như vậy làm chi? Ôi, đúng rồi, cái tên Hứa Đình này thật quen thuộc, là bạn của em sao?"

"Trí nhớ của chị kém vậy sao!" Tâm trạng khẩn trương của Tô Úc thoáng dịu xuống, bò đến trước người Bạch Mạn Nhu, nói: "Hứa Đình chính là nữ sinh mà chúng ta gặp ở ký túc xá của sinh viên đấy! Không tính là bạn tốt của em, tụi em thân nhau như bạn bè bình thường thôi. Nàng đối xử với em rất tốt, đi đâu cũng chăm sóc em hết!"

"Tiểu Úc có đối tượng chưa?" Tư duy Bạch Mạn Nhu nhảy rất nhanh, một giây trước còn đang gật đầu tỏ ra hiểu rõ, thì một giây sau lại trực tiếp hỏi ra một vấn đề không liên quan, đương nhiên, cái gọi là không liên quan cũng do Tô Úc tự cho rằng mà thôi. Cô cẩn thận nhìn nhìn Bạch Mạn Nhu, nhìn ngang liếc dọc cũng không thấy chị giống mẹ cô – người hay bát quái nha! Tô Úc cắn môi, đỏ ửng trên mặt còn chưa biết mất, hạ giọng nói: "Làm gì mà có đối tượng, vả lại, căn bản sẽ không có ai thích em. Em, em cũng không có thích người ta."

"Như vậy à." Bạch Mạn Nhu đăm chiêu, nhìn thần sắc Tô Úc nói chuyện với mình, cô rõ ràng là không rõ xu hướng tính dục của bản thân, thậm chí đần độn không biết Hứa Đình thích cô. Nhưng mà như vậy cũng tốt. Khóe môi Bạch Mạn Nhu lần thứ hai cong lên, trong tiềm thức của chị, chị không muốn Tô Úc và Hứa Đình yêu nhau, lý do không phải vì hai nàng đều là cô gái, làm trái luân lý đạo đức, mà là. . . . Chị nhẹ nhàng gõ gõ đầu, mà là cái gì, bây giờ chị cũng không biết.

"Như vậy cái gì đó, chị Mạn Nhu, rút cục chị có ý gì vậy?"

"Tiểu Úc, chị buồn ngủ quá. Ngày mai không phải em lên lớp sao? Nhanh đi ngủ đi, coi chừng lên khóa muộn. Hết giờ học chị đi tìm em, chúng ta cùng đi mua thức ăn." Bạch Mạn Nhu trực tiếp co thân thể vào trong chăn, cọ cọ hai chân vào nhau, sưởi ấm.

"Chắc em thua bởi chị mất." Tô Úc phồng má, đóng màn hình lại, để laptop vào trạng thái hôn mê. Tắt đèn, Tô Úc phóng laptop xuống đất, cả cơ thể đều chui vào trong chăn. Bên trong đã được Bạch Mạn Nhu sưởi ấm, cô theo thói quen ôm lấy "gối ôm" bên cạnh, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể chị, Tô Úc cạ cạ hõm vai Bạch Mạn Nhu, giọng nói đã biến đổi không rõ ràng: "Chị Mạn Nhu, ôm chị còn thoải mái hơn ôm gối ôm nữa! Thơm thật!"

"Ừm." Bạch Mạn Nhu miễn cưỡng đáp một tiếng, may là đèn đã tắt, không thì mình đỏ mặt đã sớm bại lộ dưới ánh đèn rồi. Bởi vì vừa xem hai bộ phim kia, chị có chút nghi ngờ Tô Úc ôm mình rồi cọ tới cọ lui, rút cục là vô ý hay cố tình. Nếu như vô ý, tại sao cô luôn tìm khu vực mẫn cảm của mình, cọ cọ nơi đó liên tục đây?

"Chị Mạn Nhu ngủ ngon." Tô Úc khoát chân lên đùi Bạch Mạn Nhu, con mắt vừa xem phim xong nên mệt nhọc không thôi. Nhắm mắt lại, không lâu sau Tô Úc đã nặng nề ngủ, làm gì còn quan tâm cô ôm Bạch Mạn Nhu quá chặt, khiến cho chị khó có thể ngủ được. Gần sáng, Tô Úc mơ một giấc mơ mà xưa nay cô chưa từng mơ, đó là mộng xuân. Trong mơ, cô và Bạch Mạn Nhu ở trong phòng khách sạn, cùng với một bản nhạc ballad vang lên. Cảnh tượng này cô quá quen thuộc, là đoạn ngắn xuất hiện bên trong bộ phim vừa mới xem. Trong tiềm thức, cô còn chưa kịp phản ứng gì, thì trong mơ, Tô Úc đã nâng lên mặt Bạch Mạn Nhu, sau khi giãy dụa một lúc, hôn lên bờ môi của chị, đẩy chị lên trên giường, làm việc triền miên. . .

"Tiểu Úc, Tiểu Úc!" Hô hấp Tô Úc rất là dồn dập, Bạch Mạn Nhu thoát khỏi sự giam cầm của cô, đẩy đẩy mí mắt của cô lên, ý định lay tỉnh Tô Úc. Bạch Mạn Nhu cho là người đang ngủ ngon lành, đột nhiên hô hấp dồn dập, chỉ có một khả năng, đó chính là làm ác mộng. Đối với người mơ thấy ác mộng, việc duy nhất có thể làm là lay tỉnh người đó, tránh việc người đó tiếp tục mơ mà bị hoảng sợ. Tô Úc bên này đang liên tục triền miên trong mơ, Bạch Mạn Nhu bên kia đang căng thẳng, gia tăng cường độ lay cô, cho đến khi lòng bàn tay chị vỗ vào cái trán Tô Úc, lúc này mộng xuân mới nháy mắt biến mất.

"Mạn, chị Mạn Nhu." Con mắt Tô Úc ửng đỏ, sững sờ không biết làm sao nhìn Bạch Mạn Nhu. Lớn như vậy, cô đã từng mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái, nhưng mà xuân mộng là lần đầu tiên cô mơ thấy, hơn nữa đối tượng lại là phụ nữ, lại là Bạch Mạn Nhu, chị Mạn Nhu của cô. Lúc này, trên mặt Bạch Mạn Nhu tràn ngập mệt mỏi, bởi vì chị mặc áo ngủ rộng lớn mà lộ ra xương quai xanh gợi cảm, Tô Úc không tự chủ được nhớ đến cảnh ân ái khi nãy trong mơ bị cắt đứt.

Ừng ực, Tô Úc cố sức nuốt xuống một ngụm nước bọt, tầm mắt bay tới bay lui vẫn không thể rời bỏ cơ thể Bạch Mạn Nhu. Người ta nói ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ, nhưng mà giấc mơ này thật sự không thể tưởng tượng nổi. Đây là chị Mạn Nhu của nàng mà! Tô Úc chột dạ cúi đầu, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Hứa Đình. Nếu như không phải tại nàng giới thiệu mấy bộ phim này, mình cũng sẽ không mơ giấc mơ đáng ghét kia! Nhưng mà, lương tâm mà nói, cô cảm thấy cảm giác kia cũng khá tốt, hay là, bởi vì đối phương là Bạch Mạn Nhu nên mới vậy đi.

"Tiểu Úc, em vừa mơ thấy ác mộng phải không? Nhìn em kìa, đầu đầy mồ hôi." Bạch Mạn Nhu ân cần hỏi han, tay lại tùy ý thay cô lau mồ hôi trên mặt.

"Ngạch, đúng là… Đúng là làm ác mộng." Tô Úc cà lăm nói, nếu không thì nên nói thế nào? Chả lẽ muốn cô làm một đứa bé ngoan thật thà nói với Bạch Mạn Nhu rằng khi nãy cô không phải mơ thấy ác mộng, mà là mộng xuân ân ái không ngừng? Hơn nữa, nữ chính trong đó lại là Bạch Mạn Nhu ư!

"Là ác mộng dạng gì vậy, không phải là bị quỷ đuổi theo đó chứ?"

"Không phải không phải, không phải bị quỷ đuổi, là người đè người." Tô Úc lầm bầm vài tiếng nhỏ, lại ngáp thêm vài cái. Giọng nói của cô nhỏ, Bạch Mạn Nhu nghe cũng không rõ ràng, đang muốn truy hỏi Tô Úc thì thấy cô đã mang theo cái đầu rối bù đi chân trần vào phòng vệ sinh. Nước lạnh kí©h thí©ɧ thần kinh của cô, Tô Úc nhìn bản thân trong gương, ở bên trong tìm được một chút "ý xuân" rục rịch. Đây không phải là hiện tượng tốt, tuyệt đối không phải hiện tượng tốt! Tô Úc lắc đầu một cái, lấy thun cột lên mái tóc đã được chải tốt. Cách thời gian lên lớp còn có vài giờ, quần cũng không cởi, cô trực tiếp ngồi trên bồn cầu, tay chống cằm, cố gắng làm rõ ý nghĩ của mình. Cô ở độ tuổi này, lẽ ra mơ thấy xuân mộng cũng là điều bình thường, đặc biệt là lần đầu nhìn thấy những cảnh triền miên kia, ở trong mơ phát lại cũng không có gì đáng nói. Ngàn vạn lần không nên đó là giấc mơ của cô lại xuất hiện Bạch Mạn Nhu, cô cùng Bạch Mạn Nhu quen biết bao lâu a! Cùng lắm là chị, có lẽ là chị gái tương lai cũng không chừng. Quan hệ như vậy, cô không mơ thấy mỹ nam, mỹ nữ cùng khoa, cũng không mơ thấy Hứa Đình, ngay cả một chút điềm báo cũng không có, liền trực tiếp đem Bạch Mạn Nhu đến trong mộng cô, nằm dưới người cô! Đây gọi là cái gì, nếu như nói giấc mơ là kết quả của tiềm thức, chả lẽ nói rõ trong tiềm thức của cô muốn đẩy Bạch Mạn Nhu?! Mà nếu kéo dài ý nghĩ đẩy ngã chị thì là. . . . Cô yêu Bạch Mạn Nhu?! Nữ?! Cô là đồng tính nữ?!

"Má ơi!" Luôn luôn không nói tục, bây giờ cô bất đắc dĩ phải thốt lên, Tô Úc đứng dậy, kề mặt vào gương, cô muốn nhìn một cái mình rút cục là sản phẩm gì, rõ ràng lớn lên dịu dàng nho nhã như vậy, làm sao mà là đồng tính nữ được cơ chứ?! Không phải không phải! Nhất định là bản thân bài tiết chất thải trong cơ thể không đúng hạn, dẫn đến máu không cách nào bình thường khai thông đến đại não, tiếp theo làm cho cô tư duy hỗn loạn. Cô chỉ vào bản thân trong gương, chỉ đến mức tay run rẩy, trong lòng không ngừng đọc thầm: Mình là người bình thường, mình là người bình thường.

"Tiểu Úc, tại sao em ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy?" Vài câu bình thường với không bình thường, trong tai Tô Úc liền truyền đến giọng nói mềm mại mang theo khiêu gợi của Bạch Mạn Nhu. Trong lòng lộp bộp nhảy dựng, xưa nay Tô Úc không phát hiện giọng nói của một người dĩ nhiên có thể êm tai đến trình độ như vậy, đặc biệt là tiếng Tiểu Úc, cô nghe như là chính nữ thần kêu gọi, đem trái tim nhỏ bé của cô nhảy dồn dập, bất tri bất giác lại có ảo tưởng máu đang chảy ngược lại.

Hết chương 13.

_________

Vài dòng editor:

Tuần sau mình thi, nên không post được, cuối tuần sau mình bù hết tất cả những chương mình thiếu nhé~