Chương 20

"Tiểu Úc. . . . Cám ơn em." Hai dòng nước mắt trong suốt từ gò má Bạch Mạn Nhu trượt xuống, chị nhìn cô gái đứng trước mặt chị, giữa vầng trán chưa hoàn toàn rút đi vẻ trẻ con ngây thơ, đôi mắt lưu chuyển tràn đầy tình cảm giờ khắc này đang chuyên chú nhìn chị. Ngày hôm nay, chị đã cảm thụ được từ cảm giác mất mác cho đến vô cùng kinh hỉ là như thế nào, khi những ánh đèn của tòa ký túc xá khôi phục như trước, Bạch Mạn Nhu có thể cảm giác được Tô Úc đang từ từ đến gần. Mà cái đến gần này cũng không phải là từng bước tiến lên, tựa như đã từng giãy dụa không ngừng, suy nghĩ và hành động cùng lúc tranh đấu.

Lòng bàn tay Tô Úc cảm nhận được bờ môi đang run rẩy của Bạch Mạn Nhu, giờ phút này, cô thật sự muốn liều mạng hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ kia. Nhưng cô không thể, có một vài thứ một khi đã phá vỡ thì sẽ trở thành vụn nát. Tối nay là của Bạch Mạn Nhu, là cho chị một cái sinh nhật khó quên, vào lúc này cô không thể làm ra chuyện khác người được. Giãy dụa nhiều lần, Tô Úc rốt cục vẫn rút tay trở về, cũng lùi lại mấy bước: "Chị Mạn Nhu, chúng ta trở về ăn bánh gato đi."

"Dây chuyền em tặng, là quà sinh nhật thích nhất mà chị từng nhận được."Bạch Mạn Nhu đặt sợi dây chuyền thủy tinh vào lòng bàn tay tỉ mỉ nhìn xem, thủy tinh màu xanh lam được ánh đèn rọi đến càng tô thêm vẻ trong suốt của nó. Bây giờ chị không biết nên biểu đạt xúc động trong lòng như thế nào, chỉ biết mặc Tô Úc mang theo bánh gato lôi kéo chị, nụ cười bên môi từ khi trở lại nhà trọ vẫn chưa hạ xuống.

Các nàng ở phòng khách làm bạn với ánh đèn nhỏ nhoi, tượng trưng ăn vài miếng bánh gato, tâm tình Bạch Mạn Nhu mãi đến tận tắm xong vẫn là hưng phấn và kinh hỉ vừa nãy. Xưa nay chị đều biết trên thế giới này có một từ gọi là lãng mạn, chị cho rằng lúc trước Trâu Húc đưa chị mấy đóa hoa hồng đó là lãng mạn rồi, nhưng đêm nay, Tô Úc dùng hành động của cô làm cho chị mới hiểu cái gì mới thật sự là lãng mạn. Trong lòng chị rất cảm động, sau đó là tràn đầy ấm áp và ngọt ngào bao bọc, chị thậm chí nghĩ đến, nếu như Tô Úc là con trai, vậy cô nhất định là một người con trai dịu dàng, và hẳn là một người con trai tốt biết tạo niềm vui và sự lãng mạn cho người khác.

Bị Tô Úc ôm ấp nằm ở trong chăn, Bạch Mạn Nhu lắng nghe hô hấp không quy luật của Tô Úc, cười thầm bản thân vô vị, khi nào thì mình cũng bắt đầu ảo tưởng rồi nhỉ! Ở trong lòng cảnh cáo thật nhiều lần bản thân, Bạch Mạn Nhu rốt cục vì hưng phấn quá độ mà mệt mỏi ngủ thϊếp đi. Cảm giác được hô hấp đều đặn của chị, Tô Úc lúc này mới mở mắt ra, dùng cánh tay chống đỡ lấy cơ thể, nương theo ánh trăng dừng ở khuôn mặt ngủ say của Bạch Mạn Nhu.

Tầm mắt của cô từ đỉnh đầu Bạch Mạn Nhu chậm rãi dời xuống đến đôi môi đỏ hơi hé mở kia. Nhìn nó, đáy lòng Tô Úc lại bắt đầu nhảy lên loại cảm giác khác thường. Cô biết cô không nên yêu thích Bạch Mạn Nhu, chị là phụ nữ, là người phụ nữ có cùng giới tính với cô. Cô rất muốn trốn tránh cái cảm giác này, chỉ là bây giờ đôi môi mê người này đang gần trong gang tấc thì cô sao có thể cam lòng buông tha. Cánh tay Tô Úc hơi khẽ run, cơ thể của cô chậm rãi nghiêng xuống dưới, thần kinh toàn thân căng thẳng như làm kẻ trộm đến gần môi của Bạch Mạn Nhu. Một chút, lại một chút, lại một chút nữa. . . . Tô Úc chưa từng nghĩ tới khoảng cách ngắn như vậy mà cần dùng nhiều thời gian như thế. Có lẽ, đây chính là khoảng cách xa xôi nhất mà người ta thường nói chăng?

Bạch Mạn Nhu đang ngủ, Tô Úc đè nén trái tim sắp nhảy ra của mình, môi rốt cục cũng đặt lên bờ môi hơi hé mở của Bạch Mạn Nhu. Xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại như vậy, Tô Úc chỉ cảm thấy hết thảy tất cả ở đây đều bất động, cô cảm giác được mình luân hãm, luân hãm không có cách nào kiềm chế được. Rõ ràng chỉ là một đôi môi đỏ mà thôi, lại tràn ngập ma lực mê người khiến Tô Úc không muốn cũng không định rời khỏi.

Đầu lưỡi ẩm ướt dè dặt vẽ dọc theo vành môi, Tô Úc có thể nếm được vị ngọt của bánh mousse nhàn nhạt trên làn môi của chị. Mừng rỡ trong lòng không cách nào truyền lời được, Tô Úc một tay ôm ngực, khi Bạch Mạn Nhu khẽ nhúc nhích một hồi thì cô nhanh chóng trở về vị trí của mình, giả bộ ngủ. Cũng may Bạch Mạn Nhu chỉ cử động một chút thôi, chưa hề tỉnh lại, ánh trăng nhàn nhạt rọi vào trên chăn Tô Úc, Tô Úc vuốt ve đôi môi của mình, im lặng thở dài, cô quay đầu ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Bạch Mạn Nhu, quả thật chị vẫn còn nằm thẳng cẳng trên ghế sofa trong phòng khách. Cô sợ, sợ du͙© vọиɠ mạnh mẽ ở đáy lòng càng ngày càng lớn thêm, sợ bản thân không cách nào khắc chế nội tâm, phạm vào những việc tà ác kia để rồi mình không còn cách nào cứu vãn sai lầm được nữa.

Cái cảm giác yêu thích một người, thầm mến một người chắc là như vậy đi. Bạn chỉ biết đi theo sau bóng dáng của cô ấy, luôn luôn chú ý tất cả hành động của cô ấy, nhưng trước sau đều không thể mở miệng nói cho cô ấy biết tình cảm trong lòng mình. Bạn không có cách nào đứng cùng cô ấy được, chỉ có thể đợi đến khi ánh mặt trời biến mất thì mới mang theo ảo tưởng yên lặng hòa vào trong đêm tối, dùng linh hồn đã mất của bạn tiếp tục làm bạn bè với cô ấy.

Lúc này, Tô Úc đang nằm trên ghế sofa nhưng không tài nào ngủ được. Cô vốn là một thiếu nữ chưa trưởng thành, tình cảm đang tỏa ra trong lòng lại bị ngọn lửa hừng hực thiêu rụi khiến cho đau khổ, thật ra cô rất muốn làm rất nhiều chuyện đối với người mà cô thích. Cô muốn biết cảm giác của Bạch Mạn Nhu đối với mình, nhưng có lẽ cô cũng tự biết được đáp án rõ ràng rồi, Bạch Mạn Nhu xem cô là em gái mà thôi. Thật ra cô không hề để ý Bạch Mạn Nhu đã kết hôn hay không, cũng không quan tâm chị là phụ nữ hay đàn ông, điều duy nhất cô quan tâm chính là bản thân cô, cô yêu chị ấy, muốn liều mạng để có được chị ấy. Yêu chị, càng muốn tiếp cận chị, muốn tạo niềm vui cho chị, rồi sau đó sẽ có được chị.

"Rất muốn hút thuốc." Tô Úc đứng dậy, đi đến trước cửa sổ phòng bếp, cô chưa từng hút thuốc nên không biết thuốc rốt cục là mùi vị gì, nhưng bây giờ cô rất muốn hút thử, không hiểu tại sao rất muốn thử, rất muốn xem ngón tay dài nhỏ kẹp lấy điếu thuốc, muốn xem khi nó bị châm lửa rồi tỏa ra những ánh sáng nho nhỏ.

Đêm nay, Bạch Mạn Nhu ngủ rất say, rất hạnh phúc; đêm nay, Tô Úc nhắc nhở bản thân phải duy trì khoảng cách thích hợp với Bạch Mạn Nhu, không để cho mình "phạm tội". . . .

Trở nên khác thường. . . .

Cảm giác không giống như trước nữa, Bạch Mạn Nhu thân là phụ nữ ngay đầu tiên liền cảm nhận được. Chị có thể cảm giác được tuy rằng Tô Úc vẫn cùng mình đi ra ngoài ăn cơm hoặc là hai người tự ở nhà nấu ăn rồi sau đó bưng đến phòng khách cùng ăn, nhưng lời nói của cô càng ngày càng ít đi, thậm chí rất nhiều lần đều tránh tiếp xúc với chị. Mà thay đổi lớn nhất đó là Tô Úc nói với chị rằng gần nhất muốn thức đêm viết luận văn, sợ làm phiền chị cho nên cô sẽ ngủ ở ghế sofa. Lý do như vậy tuy là rất hợp lý, nhưng đối với Bạch Mạn Nhu thì lại là một lý do vô cùng sơ hở. Bởi vì, chị nhớ đến Tô Úc từng nói với chị, luận văn của cô đã gần như hoàn thành, chỉ cần hơi hơi chỉnh sửa một chút là được rồi, vốn không cần thức đêm để viết.

Dù vậy, Tô Úc không có nói rõ ràng với chị, Bạch Mạn Nhu cũng không tiện chủ động đi hỏi. .

Hai người, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, miễn miễn cưỡng cưỡng chịu đựng một tuần sắp tới. . . .