Chương 36

Ỷ vào mình là người bệnh đang sốt đang tiếp nước biển, Tô Úc thỉnh thoảng mở miệng làm nũng dụ dỗ Bạch Mạn Nhu, khiến chị chủ động cúi người hôn lên môi của mình. Quả thật là hôn qua một lần sẽ khiến người ta bị nghiện, từ đêm lần đầu tiên Tô Úc chính thức hôn môi Bạch Mạn Nhu là đã bắt đầu nghiện cả lên. Hôn quá nhiều khiến đôi môi vốn khô ráo của cô trở nên ướŧ áŧ lại sưng đỏ, ngay cả bờ môi của Bạch Mạn Nhu cũng tựa như quả anh đào vừa mới hái xuống, ướŧ áŧ tươi đẹp.

Hai người hôn nhau tựa như những cặp tình nhân đang yêu nhau tha thiết, khắc chế không được du͙© vọиɠ trong lòng muốn thân mật lẫn nhau, dùng phương thức hiểu ngầm của hai người mà đem tình cảm chân thành trong lòng họ truyền đạt lẫn nhau. Mãi đến khi có người bệnh mới được đưa vào phòng bệnh của Tô Úc, hai người đành phải nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn thân thiết thêm lần nữa, chỉ biết nhìn nhau rồi dùng ánh mắt đối thoại trêu chọc.

Hai bình nước biển rốt cục cũng truyền xong, y tá rút cây kim của Tô Úc ra rồi nói cho cô biết là phải ở bệnh viện quan sát thêm một ngày, sau lại mang theo Bạch Mạn Nhu đi đến quầy thanh toán toàn bộ chi phí. Lúc trở lại lần nữa, trong phòng bệnh ngoại trừ người bệnh vừa mới tới ra còn có thêm một cụ già. Theo lễ phép, Bạch Mạn Nhu gật gật đầu về phía hai người nọ, rồi về đến bên giường Tô Úc sờ vào trán của cô, nói: "Thế nào? Có cảm thấy đỡ hơn không?" Hình như đã bớt nóng rồi….

"Đỡ hơn rồi, khụ… khụ… nhưng mà nhịn không được muốn ho ra." Tô Úc đấm đấm vào l*иg ngực mình, bị Bạch Mạn Nhu lườm một cái, lập tức ngoan ngoãn để tay xuống.

"Chắc là có đàm đấy, ở đây có ống nhổ, em muốn khạc đàm thì trực tiếp phun ra là được. Khi nãy chị vừa gọi điện thoại cho dì Thục Mai, yên tâm đi… Chị không nói cho dì biết là em đang sốt, chỉ nói với dì là đêm nay em không về nhà, chị cùng em ngủ ở bên ngoài." Bạch Mạn Nhu chỉ trán của cô, cho tới bây giờ chị chưa từng nói dối với trưởng bối, bây giờ vì Tô Úc, chuyện mà chị luôn luôn khinh thường cũng đã làm rồi….

"Hì hì, em biết chị tốt nhất mà. Này, chị đã tốt như thế, em sẽ nói cho chị biết một bí mật ha." Tô Úc ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía Bạch Mạn Nhu, cái bụng ùng ục ùng ục kêu lên: "Thật ra em…. từ nhỏ đến lớn chưa nhổ đàm bao giờ. Còn nữa nè, chị Mạn Nhu…. em đói rồi…."

Haha.

Bạch Mạn Nhu che miệng nở nụ cười, đây là nụ cười chân thật đầu tiên của chị trong mấy ngày nay.

"Bây giờ em biết đói bụng rồi sao? Con nhóc khốn kiếp, sau này em mà không ăn cơm thì chị sẽ không để ý đến em nữa!" Bạch Mạn Nhu đứng dậy sửa sang lại tấm chăn mỏng che ở trên người cô, cột tóc lên một lần nữa: "Em ở đây đợi lát nhé, chị xuống dưới lầu mua cho em chén cháo."

"Vậy em chờ chị, bao lâu cũng chờ…" Lời này của Tô Úc hiển nhiên là có ý khác, Bạch Mạn Nhu cũng không ngốc, làm sao không hiểu được ý tứ trong đấy? Chị chỉ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh, đến tiệm cháo bên ngoài bệnh viện mua cháo thịt nạc trứng muối mà Tô Úc thích. Bạch Mạn Nhu vừa mới đi, cụ già đang tiếp nước biển trong phòng bệnh liền nghiêng đầu nhìn Tô Úc, rất là nhiều chuyện hỏi: "Cô nương, đó là chị của con hả? Đối xử với con thật tốt, không chỉ diện mạo xinh đẹp mà còn chu đáo như vậy… Nè? Con bé đã gần 30 chưa? Có người yêu chưa?"

"Bà ơi, chị ấy hơn 30 rồi ạ…." Tô Úc ngồi xuống nói: "Người con thích nhất chính là chị ấy, chị ấy tốt với con con cũng sẽ tốt với chị ấy. À mà bà ơi, bà hỏi chị có người yêu không để làm gì vậy? Không phải là tính giới thiệu ai cho chị ấy chứ?"

"Bà mới nhìn thì biết cô gái ấy rất tốt, bà cũng không định giới thiệu đối tượng cho con bé. Bà chỉ muốn cho con bé làm quen với con trai bà một chút, con trai bà cũng hơn 30 tuổi rồi, đến bây giờ chỉ biết làm việc, cũng chưa có người yêu. Bà thấy cô gái này rất tốt, xứng đôi với con trai bà." Cụ già không phải là người thích quanh co lòng vòng, bà có chuyện gì cũng đều nói thẳng. Bà đúng thật là thẳng thắn, nhưng lại khiến cho cả người Tô Úc khó chịu. Cái gì thế này! Mới gặp lần đầu tiên mà đã định đem người ta làm con dâu rồi? Cái này hình như quá vô lý rồi?

"Con không dối gạt bà, chị ấy đã có người yêu rồi! Người yêu của chị ấy thân hình không chỉ cao lớn mà còn đẹp đẽ, còn làm công việc phiên dịch, lương cao đãi ngộ tốt. A, thật ra những thứ này cũng không tính là cái gì, quan trọng là nàng rất biết quan tâm săn sóc, hơn nữa còn dịu dàng chu đáo; càng quan trọng hơn là, nàng còn biết làm cơm, còn biết lãng mạn…" Tô Úc đem ưu điểm của mình chém gió thành hoa rụng lá rời. Khoác lác đến da trâu cũng bị cô thổi tung bay lên trời, dù sao Bạch Mạn Nhu cũng thích cô ở những điểm này mà.

Thế là, lúc Tô Úc ở đây chém gió bản thân vô biên, Bạch Mạn Nhu cầm theo hộp cháo đứng ở ngoài suýt chút nữa là cười đau bụng. Vốn lúc đầu chị không tính đứng ở bên ngoài nghe lén, ai ngờ lúc định đẩy cửa vào thì nghe thấy Tô Úc nói mình có người yêu! Lại tự mình nghe tiếp, đây không phải là lợi dụng từ 'hắn' và 'nàng' là hai từ đồng âm mà khoác lác bản thân sao?

"Tiểu Úc!" Bạch Mạn Nhu thật sự nghe không nổi nữa, đành phải đẩy cửa đi vào phòng bệnh. Chị thấy khuôn mặt kinh ngạc của cụ già nọ, liền biết là bà đã bị Tô Úc hù dọa. Lập tức lườm Tô Úc vài cái, nói với cụ già bên nọ: "Bà ơi bà đừng nghe em ấy nói bừa, bây giờ con và người ấy chưa đâu vào đâu cả! Người ấy mà không chịu nghe lời, con sẽ trực tiếp bỏ người ấy liền!"

"Ôi cô nương, đàn ông tốt như vậy khó tìm lắm! Dám bỏ cơ, con không cần thì người khác cũng bám gót mà thôi!" Cụ già lắc đầu, nghe Tô Úc nói vậy, biết là con trai mình không bằng được người ta, dứt khoát bỏ cái ý nghĩ đột nhiên nổi lên này.

"Nghe kìa, nghe kìa… Ánh mắt của quần chúng thật sáng như tuyết! Chị nếu dám bỏ người ta, phía sau không biết còn bao nhiêu người xếp hàng đợi đây! Ví dụ như abc này, rồi xyz này! Rồi còn TruyenHD#$%….. Ôi ôi ôi, chị Mạn Nhu chị đừng nhéo, đừng nhéo…. Em là người bệnh em là người bệnh đó! Em sai rồi, em sẽ không nói nữa…. Lỗ tai, lỗ tai! Này không phải là tai heo nhé!" Tô Úc bị Bạch Mạn Nhu nhéo kêu gào cả lên, đến lúc chị che miệng cô lại mới nghẹn ngào hai tiếng, nghịch ngợm lè lưỡi liếʍ lòng bàn tay Bạch Mạn Nhu mấy lần, xem như là 'bồi thường' chị nhéo lỗ tai mình.

"Ăn cháo!" Bạch Mạn Nhu liền lườm cô mấy lần, chị khó hiểu bộ 'trẻ con' cũng sẽ bị lây sao? Nếu không tại sao chị cũng nói bừa làm loạn với Tô Úc nhỉ. Có điều, cảm giác này thật đúng là không tồi, ít nhất chị cảm thấy rất vui vẻ, không có một chút áp lực nào cả.

"Em là người bệnh, chị không thể đối xử với em như thế! Với lại chị Mạn Nhu, chị làm chuyện tốt thì làm đến cùng… nếu mua cháo về rồi, chắc cũng không định để em nhọc nhằn húp cháo chứ? Chị xem nè, mu bàn tay em mới một ghim kim một chút thôi mà đã sưng lên rồi…. khụ… khụ…." Tô Úc đem móng vuốt quả thật có hơi xanh lên đưa ra cho Bạch Mạn Nhu xem, thật chứng minh móng vuốt của cô đích thực là sưng lên. Mà sưng lên rồi thì ăn cháo bằng một tay sẽ khó chịu, phải chi có một 'người tốt' đút cháo cho cô ăn thì hay biết mấy.

"Tiểu Úc, nói thật…. nếu em có thể chân chính trưởng thành lên, chị sẽ càng có cảm giác an toàn." Bạch Mạn Nhu lấy ra cháo thịt nạc trứng muối nóng hổi, dùng muỗng nhựa múc cháo đến bên miệng Tô Úc. Giọng nói của chị rất nhẹ lại tựa như nói mớ, bay vào trong tai Tô Úc chính là gánh nặng nghìn vàng. Không sai, chỉ có trưởng thành mới có thể để đối phương chân chính dựa vào mình; chỉ có trưởng thành, mới có thể không sợ hãi sóng to gió lớn, kiên định bước về phía trước. Mà trưởng thành, không phải chỉ là nói một chút là được, phải dựa vào bên hành động bên trong mới đem đến sức mạnh, cảm giác an toàn cho người ta.

Bây giờ Tô Úc không ung dung vỗ bộ ngực bảo rằng cô sẽ trở nên trưởng thành, cô chỉ là há mồm nuốt xuống cháo bên miệng, đôi mắt tràn đầy kiên định nhìn Bạch Mạn Nhu. Cô đang suy tư về đề tài trưởng thành, mà cô cũng bằng lòng khiến mình trở nên thành thục để có thể bảo vệ Bạch Mạn Nhu. Cô biết thành thục là một loại khí chất ở bên trong, người thành thục sẽ không tùy tiện cam kết sẽ yêu ai bên ai, chỉ có thể im lặng dùng hành động để khiến đối phương yên tâm. Có một số việc, một khi đã nghĩ thông suốt rồi thì chỉ cần rãnh rỗi nuốt đồ ăn xuống thôi. "Em hiểu rồi." Tô Úc nở nụ cười, vẫn rực rỡ như vậy, vẫn chói mắt như vậy.

Hết chương 36.