Chương 40

Ánh mắt trời bao phủ hết tất cả phong cảnh ở trên đỉnh ngọn núi, chiếu rọi bóng dáng của từng người trên đỉnh. Cho dù ngọn núi này không cao lắm, nhưng đứng ở trên đỉnh ngọn núi vẫn có thể nhìn qua hết những thị trấn cổ thu nhỏ bao quát xung quanh một cách rõ mồn một. Màu xanh biếc dạt dào, lượn quanh ở những người lớn và những đứa trẻ đang vui đùa, hò hét khiến những chú chim nhỏ ở trên bầu trời cũng hót theo chúng.

Hai người Tô Úc và Bạch Mạn Nhu vẫn chưa đến trên đỉnh ngọn, chỉ mới dừng chân ở sườn núi nghiêng của đỉnh, các cô cùng nhau tựa dưới một cây đại thụ nhìn phong cảnh phương xa. Một chân Tô Úc duỗi thẳng, một chân uốn lượn, hưởng thụ thanh nhàn chỉ có hai người các cô. Gió mát lướt nhẹ qua, Bạch Mạn Nhu nhìn gò má Tô Úc, mím môi cười khẽ, tay bất giác che trước l*иg ngực mình, đi suốt cả đoạn đường này, từ đầu đến cuối trong đầu đều nhớ lại ánh mắt nghiêm túc của Tô Úc, còn có những thâm tình tràn ra từ trong miệng cô: "Em thích chị, vì thế em giao trái tim em cho chị; chị thích em, nhưng mà lại muốn em cho chị thời gian suy nghĩ… Vì vậy em chờ, chờ có một ngày chị có thể thật sự giao nó cho em. Như thế, chúng ta sẽ bảo vệ trái tim lẫn nhau, thế thì đơn giản có thể liên tục rồi…."

"Tiểu Úc, em hiểu hạnh phúc là thế nào?" Bạch Mạn Nhu tựa đầu ở vai Tô Úc, cuối cùng vẫn phá vỡ bầu không khí trầm mặc vừa nãy. Trước đây không tìm được cảm giác an toàn, nhưng mà bây giờ chị đã tìm được trên người Tô Úc rồi. Thậm chí, ngoài những cảm giác an toàn kia ra, cô còn cho bản thân chị những ấm áp, lãng mạn không thể tưởng tượng nỗi, và cùng với sự quan tâm, săn sóc.

"Hạnh phúc à." Tô Úc lấy bánh nướng từ trong túi ra, chia thành hai phần, đem phần lớn cho Bạch Mạn Nhu, lại lấy ra thêm hai chai nước suối đặt ở bên cạnh: "Hạnh phúc chính là lúc khát thì sẽ có nước uống, khi đói bụng thì có bánh nướng mẹ làm, lúc mệt mỏi thì có cây đại thụ để dựa vào, lúc trái tim trống rỗng thì chị Mạn Nhu sẽ nằm bên trong, lúc ngắm phong cảnh thì lại có chị ở bên cạnh em cùng em ngắm…. Đây chính là hạnh phúc."

"Chị còn tưởng rằng em sẽ nói hạnh phúc chính là con mèo ăn con cá, siêu nhân điện quang đánh bại được yêu quái chứ." Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, chị rất hài lòng câu trả lời của Tô Úc, có lẽ câu trả lời của cô đã khiến những huyền huyễn trong lòng Bạch Mạn Nhu chấn động kịch liệt. Đây là hạnh phúc mà chị muốn, hạnh phúc sau một thời yêu đương nồng nhiệt, hạnh phúc sau một quá trình trưởng thành qua đi.

"Chị chưa nghe nói sao? Phía sau sự thành công của những siêu nhân điện quang đều có những yêu quái cam tâm bị đánh bại. Thật ra, siêu nhân điện quang và yêu quái chính là một đôi bạn gay khá thân thiết, mà chúng ta hay nói là…. Ẩn giấu thâm tình bên trong màn máu tanh." Tô Úc há to mồm cắn một miếng bánh nướng, bơ xốp giòn giòn, vị đường dày đặc lan tràn trên đầu lưỡi, thơm ngon ngọt ngào…. Quả nhiên, bánh nướng mẹ cô làm là đồ ăn vặt ngon nhất trên thế giới này.

"Vậy em nói xem chị là siêu nhân điện quang hay là yêu quái đây?" Bạch Mạn Nhu vươn ngón tay chùi đi vụn bánh bên mép Tô Úc, nhìn quai hàm cô phồng qua phồng lại, thật giống như một chú sóc nhỏ tham ăn.

"Không phải yêu quái cũng không phải siêu nhân điện quang, chị chính là bánh nướng mà em yêu nhất!" Tô Úc gật đầu kiên định, dùng sức cắn một cái bánh nướng trong tay Bạch Mạn Nhu, vừa nhai vừa cười khúc khích, âm thanh hơi mập mờ không rõ: "Ngọt ngào, thật sự ngon quá thôi… Chị Mạn Nhu, chị chính là bánh nướng của em, bơ xốp giòn giòn, thơm ngon ngọt ngào."

"Em hay nhỉ, dám bảo chị là bánh nướng!" Bạch Mạn Nhu giả vờ tức giận, để xuống bánh nướng trên bọc nilon đặt ở trên túi ba lô, hai tay luồng vào tay áo Tô Úc định cong nách cô. Tô Úc cũng không tính là gầy như da bọc xương, trên người nhiều ít vẫn có chút thịt, đặc biệt là nách, thịt ngứa đa số đều tụ ở nơi đó. Bị chị cong như thế, cô liên tục chạy trốn, lăn lê giãy giụa, ngay cả khối bánh nướng trên tay cũng rơi xuống ngọn cỏ xanh um.

"Chị Mạn Nhu…. haha…. em sai rồi… hahaha…. đừng…. nhột chết em…. hahaha…." Tô Úc nằm trên đất lăn lộn xung quanh, cô vật lộn với Bạch Mạn Nhu mãi nhưng không thành, vì chị đứng dạng chân ở trên người Tô Úc, tay liên tiếp cong nách cô, tư thế ấy muốn có bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám.

Không biết đùa bao lâu, Tô Úc bị cong đến nỗi hô hấp không thuận, mà Bạch Mạn Nhu dĩ nhiên cũng đã mệt mỏi, nằm nhoài trên người Tô Úc lẳng lặng nhìn cô. Mặt hai người đều hơi đỏ, nhịp tim tăng nhanh xen lẫn tiếng thở hổn hển của cả hai, đi kèm với âm thanh nô đùa ngày càng nhỏ xung quanh, Bạch Mạn Nhu không kìm lòng được xoa gò má Tô Úc: "Tiểu Úc, chị nghĩ…. em bắt đầu…. khiến chị hơi tin rồi…." Thời gian thật giống như dừng lại, nụ cười của Bạch Mạn Nhu vẫn xinh đẹp như vậy, làm mờ hết những cảnh vật xung quanh hai người. Có một ngọn gió thổi qua như cho chị tín hiệu, chị thu tay lại đến gần Tô Úc, chậm rãi nhắm mắt hôn lên môi cô.

Đây là lần đầu tiên Bạch Mạn Nhu chủ động hôn môi Tô Úc, không phải Tô Úc mặt dày mặt dạn yêu cầu, cũng không phải những kế khôn vặt đùa giỡn của Tô Úc. Lần này, là tình cảm của bản thân chị không tự kìm hãm được, là khát vọng ở trong đáy lòng chị tuôn ra.

Thời gian, không gian, cũng chỉ là vật phẩm làm nền bé nhỏ không đáng kể mà thôi. Hai người, cho dù vẫn chưa nói ra những lời dạng 'chúng ta chính thức bên nhau đi', nhưng bởi vì tâm tình giống nhau mà tự hai người đều hiểu ngầm, do đó quên mất toàn bộ tình cảnh xung quanh không mấy quan trọng ấy. Vẫn may là các cô đang ở một nơi bị che khuất, cho nên bầu không khí kiều diễm của giờ khắc này sẽ không lọt vào tầm mắt của ai được.

"Em cảm thấy…. đây là bánh nướng ngon nhất mà em đã từng ăn qua…" Trải qua một nụ hôn mãnh liệt, Tô Úc thở hổn hển, cô ôm Bạch Mạn Nhu, không quan tâm chị hơn 100 cân* cân nặng nằm ở trên người mình. Có thể cùng người mình thích ôm nhau dưới bầu phong cảnh xinh đẹp như vậy, dù cho có thật sự bị ép đến mức thở không nỗi, cô vẫn là vui vẻ và hạnh phúc. "Chị Mạn Nhu… em thật không phát hiện ra… hóa ra chị cũng rất sắc, lại chủ động hôn người ta cơ! Chị nói xem, như thế có tính là ngầm thừa nhận hai ta đang quen nhau không?"

*cân: đơn vị đo khối lượng cổ của TQ, 1 cân = 0,5 kg.

"Chỉ biết nói lung tung…." Bạch Mạn Nhu nằm ở trong l*иg ngực Tô Úc, muốn ngồi dậy lại bị Tô Úc nghiêm túc ấp ủ trong lòng: "Chị chỉ biết… Tiểu Úc, có em thật tốt."

"Sau này sẽ tốt hơn, em sẽ cho chị biết… em vẫn luôn theo đuổi chị." Tô Úc nhìn bầu trời xanh không mây xa xăm, khóe miệng hơi cong lên nhưng lại không đối xứng. Nhìn qua rất xấu xa, tựa như có 'âm mưu' gì đó đang ấp ủ.

Thế là, vì để cho Bạch Mạn Nhu biết Tô Úc vẫn chưa ngừng việc theo đuổi chị, bắt đầu từ ngày Thứ hai đi làm, chiều nào Bạch Mạn Nhu cũng nhận được một đóa hoa hồng, phía trên chứa một tấm thiệp nho nhỏ, chữ viết khuôn phép bên trong được viết bằng bút máy, thô bỉ lại ấm áp: bánh nướng, cắn một cái thơm ngon tan giòn ngon ngọt, là thứ mà tôi yêu thích nhất.

Cái từ 'bánh nướng' này xem như là biệt hiệu từ ngày leo núi mà Tô Úc cho Bạch Mạn Nhu, thật ra chỉ dựa vào những lời thoại này có lẽ Mạn Nhu sẽ không đoán ra được người tặng hoa là ai, nhưng ở bên trong viết là bánh nướng, chị liền biết hoa này là Tô Úc bảo người ta đưa, còn tấm thiệp là cô tự tay viết. "Thật tục!" Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, cắm hoa hồng vào lọ hoa, đồng thời cất thiệp vào một hộp sắt nhỏ tinh xảo, khóa lại rồi đặt vào ngăn kéo thường ngày của mình.

Tặng hoa chẳng qua là một việc phụ của mỗi ngày mà thôi.

Mà ngoài hoa hồng và tấm thiệp Tô Úc viết ra, còn có….

Buổi tối ngày thứ nhất, sau khi tan việc Tô Úc đưa cho Bạch Mạn Nhu một hộp bánh mật ngọt dính răng, bánh mật xốp xốp mềm mềm, ngay cả hình dạng cũng là một con heo nhỏ đáng yêu, khiến người ta không nỡ ăn nó….

Buổi tối ngày thứ hai, sau khi tan việc Tô Úc đưa cho Bạch Mạn Nhu một hộp chocolate cũng rất ngọt, nói là cô trùng hợp nhìn thấy trong siêu thị, cảm thấy bề ngoài rất ưa nhìn nên mua nó luôn, ép buộc Bạch Mạn Nhu ăn liền ba, bốn cục….

Buổi tối ngày thứ ba, sau khi tan việc Tô Úc tiện thể mang về một hộp kẹo mềm ngọt được đóng gói tinh xảo, đủ loại hương vị đủ loại hình dáng, Bạch Mạn Nhu vừa ăn vừa cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, bản thân chị sẽ bị bệnh tiểu đường…

Buổi tối ngày thứ tư….

Buổi tối ngày thứ năm….

….

Bạch Mạn Nhu rốt cục không chịu được đồ ngọt mà Tô Úc 'tiện thể' mang về, chị tiến đến trước mặt cô, rất nghiêm túc hỏi: "Tiểu Úc, rốt cục em muốn làm gì? Mỗi ngày cho chị ăn đồ ngọt!"

"Ách…. là tiện thể mang về…" Ánh mắt Tô Úc có hơi lấp lóe, vừa nhìn là biết đang nói dối.

"Tiểu Úc! Em không nói thật thì chị sẽ giận đó!" Bạch Mạn Nhu cầm lấy cánh tay của cô, khoảng thời gian này Tô Úc cũng rất kỳ lạ, không tiếp tục hỏi mình đã suy nghĩ xong chưa, cũng không có nói những lời như em thích chị kiểu vậy, chỉ là mỗi ngày đưa hoa hồng, mua đồ ngọt, lại thêm giúp đỡ chị làm rất nhiều chuyện khác, biểu lộ sự quan tâm chu đáo của cô.

"Em chỉ muốn chị mập lên thôi mà!" Tô Úc lùi lại mấy bước, sợ lát nữa Bạch Mạn Nhu sẽ hóa thân thành quái thú xé xác cô ra.

"Tại sao muốn chị mập!" Không biết là dáng người đối với phụ nữ rất là quan trọng sao!

"Bởi khi chị mập…. Thì, thì sẽ không ai thích nữa…. Thì cũng không cần thời gian suy nghĩ nữa…. thì chị sẽ đồng ý ở bên em thôi…." Tô Úc nói xong, tựa như sợ Bạch Mạn Nhu sẽ tới dạy dỗ cô, bay như một làn khói vào phòng mình, để lại một mình Bạch Mạn Nhu sững sờ ở đấy. Sau một lát, chị haha một tiếng nở nụ cười, trưởng thành thì trưởng thành… nhưng vẫn không thay đổi được tính cách đôi lúc ngớ ngẩn. "Đồ đần, cho dù là bây giờ…. chị cũng đã ở bên em rồi, không phải sao…."

Hết chương 40.