Chương 25: Tuyệt vọng

<>

Mưa vẫn cứ rơi lấm tấm và cũng chính vì những giọt mưa này đã khiến Thiên Thy chủ quan đến ngông cuồng… Cô nghĩ những kẻ nghiện ngập thường rất sợ nước và hắn chẳng phải đang ở dưới mưa sao? Chắc chắn sẽ không chịu được lâu và chỉ cần hắn có dấu hiệu suy giảm thể lực, hay bàn tay cầm cây kim kia nới lỏng ra một chút thôi, Thiên Thy sẽ tấn công và “tẩn” cho tên đó một trận no đòn ngay lập tức. Nhưng tên này lì hơn cô tưởng, bây giờ hắn vẫn còn đứng yên đó và hình như cơ thể vẫn đang rất bình thường, không một chút thay đổi…

- Mày chắc chứ…

Vẫn là cái giọng khè khè ghê sợ đó, Thiên Thy đã có đôi chút lung lay không còn bình tĩnh như lúc nãy. Mùi tanh nồng của máu trong ống tiêm khiến cô không thể chịu được nữa…

- Không…! Tao đổi ý…. Bây giờ mày muốn đi đâu?

- Hưm! Ngoan ngoãn như thế có phải tốt không, dù sao tao cũng muốn lây bệnh cho mày bằng cách khác kìa…

Lần này hắn nói giọng cợt nhả pha thêm khè khè khiến Thiên Thy nghe mà da gà da ốc của cô cứ thi nhau nổi lên… Thiệt tình là nếu không có cây kim ngay cổ thì Thiên Thy thề là khuôn mặt của tên này khỏi cần đi thẩm mỹ viện cũng sẽ bị biến dạng một cách ngoạn mục chứ đừng mong còn một cái răng trên miệng để làm cảnh… Với tính cách của cô thật khó mà bỏ qua cho những lời nói và hành động của hắn… nhưng cũng đành bấm bụng không được kháng cự chỉ vì cây kim nhỏ xíu kia. Chết bằm!

Sau một lúc chật vật với cây kim tiêm và đứa con gái bướng bỉnh, tên có chiếc khuyên ở mũi cũng đã lôi được Thiên Thy vào một quán bar gần đó hay còn gọi là hộp đêm. Những ánh đèn led và những điệu nhạc điên cuồng khiến đầu óc Thiên Thy muốn loạn hết cả lên, đã rất lâu cô không ghé vào những nơi này… thực sự là rất khó chịu nhưng vẫn cố để ý đến cây kim trên cổ. Nó vẫn cứ nằm ngay đó và không hề rời khỏi làn da mỏng dù chỉ một chút...Dù rằng Thiên Thy vẫn chưa hiểu vì sao hắn lại đi đến quán bar nhưng cô nhất định thừa cơ hội khi cả hai hòa vào đám đông kia mà lật ngược thế bị động của mình…Nhưng có lẽ ý định đó không bao giờ thực hiện được khi mà hắn đã đẩy cô lên dãy cầu thang xoắn và đi vào căn phòng nằm trên dãy hành lang. Căn phòng được tách biệt với cái sàn nhảy nhí nhố ở dưới kia. Không lẽ đây là nơi để hắn làm điều đó sao? Mơ đi! chỉ cần một khi cây kim kia rời khỏi cổ Thy thì linh hồn của hắn cũng sẽ rời khỏi hắn mà đi. Thiên Thy cá đấy!

Nhưng lúc hắn mở cánh cửa căn phòng đó ra Thiên Thy dường như chết đứng, khắp căn phòng la liệt những tên nghiện ngập. Kẻ thì nằm trên ghế, người thì nằm trên bàn, đứa thì nằm nửa người trên ghế nửa người trên bàn… Còn ba bốn tên đang phê ở dưới đất. Rượu đỏ, rượu vàng, bia bọt, tiêm chích, thuốc lắc, bồ đà vương vãi khắp nơi. Bọn chúng nằm vất vưởng lên người nhau không phân biệt nam nữ, kẻ nào cũng mang khuôn mặt ngây ngốc, chân tay tự quờ quạng khắp thân thể mình…và lên người nhau. Tất cả đều ngất ngây trong chất trắng và làm những trò thoả mãn nhu cầu cá nhân trong căn phòng có ánh đèn mờ ảo.

Sau khi được tận mắt nhìn những cảnh tượng đó, Thiên Thy chỉ muốn hét toáng lên và chạy ra khỏi đó thật nhanh nhưng…

“CẠCH!”

Tiếng chốt cửa đã khiến cô giật nảy mình, ống kim tiêm nhọn hoắt dần dần buông tha cho làn da đang nhức nhối vì bị đâm hờ từ nãy đến giờ. Thiên Thy quay lại, chân tay bắt đầu run lên bần bật…Tuy không phải lần đầu tiếp xúc với những kẻ nghiện ngập nhưng đây là lần đầu tiên Thiên Thy phải chứng kiến cảnh tượng rùng rợn đến thế, cô đã bắt đầu mất bình tĩnh trong khi kẻ có chiếc khuyên ở mũi đang ngày càng lại gần cô hơn. Thiên Thy vừa lùi lại vừa run rẩy khi dưới nền đất chỉ toàn là mũi kim vứt văng vưởng. Hơn nữa nếu không khéo thì sẽ va vào những tên đang chìm đắm trong cơn mê đang quằn quại dưới đất. Rất kinh tởm…

“Bình tĩnh, Thiên Thy! Mày phải thật bình tĩnh”

Nghĩ rồi Thiên Thy làm liều dơ chân đá cho tên có chiếc khuyên ở mũi một cái thật mạnh khiến hắn ngã nhào ra đằng sau nhưng…

- Á! - đồng thời Thy cũng bị tên khác nằm dưới đất nắm chặt cổ chân lại khiến cô giật mình hoảng sợ…

- Mày mang con này ở đâu về vậy? – một trong những tên say ở trên ghế đang loạng quạng ngồi dậy và hỏi “đồng bọn” của mình.

- Tỉnh rồi thì giúp tao giữ nó lại coi. Mẹ kiếp, con gái gì mà khoẻ như trâu…- hắn vừa nói vừa lồm cồm bò dậy.

- Không thấy tao đang giữ nó à. Mắt mày đuôi sao? - Tên đang nắm chân Thiên Thy cũng lên tiếng với giọng ngái ngủ…

“Phập”

- Á. Con này, mày muốn chết à?

Thiên Thy tuy đang rất sợ nhưng cũng cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy cổ chân mình, cô nhanh chân đạp vào tay hắn một cái đau điếng rồi liều mạng chạy thật nhanh qua những mũi kim đi ra cánh cửa nhưng đã bị tên có chiếc khuyên ở mũi tát một cái thật mạnh ở má khiến Thiên Thy ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Cô vội vàng nhìn xuống đất, cũng may chưa trúng vào cây kim nào đang nằm dưới đó…

- Tụi bay tỉnh lại hết coi…để chào đón đồng bọn mới nào…hé hé.

Tên đeo khuyên ở mũi vừa nói vừa cười nham nhở, đáng sợ hơn là đôi tay hắn đang từ từ cởi những khuy áo để lộ bộ ngực gầy guộc trông thật kinh hãi.

- Ế, người mới thì phải “chơi” tập thể chứ mày! - Một tên đầu đỏ đang nằm dưới đất cũng cởi trần đang từ từ bò dậy rồi cất tiếng lên và được hưởng ứng nhiệt tình.

- Chuẩn mày!

- Chuẩn đến vi khuẩn cũng phải gật gù…

- Đúng! “chơi” tập thể đêêêê!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Bọn mày chỉ được cái có mới nới cũ – một ả tóc vàng hoe đang phì phèo điếu thuốc ngồi trên ghế bắt chân chữ ngũ nhìn bọn trai với đôi mắt chán đời.

Hình như đa số bọn chúng đã tỉnh lại sau cơn mê và tất cả những thằng con trai ở trong đó đều lại gần Thiên Thy như những con sói hoang đói khát lâu năm khiến cô sợ hãi tột độ, đôi tay đã bị hai kẻ ngồi kế bên giữ chặt đến đau điếng, còn chân thì không ngừng dãy dụa nhưng đã sớm bị những kẻ khác ấn chặt xuống nền đất lạnh lẽo.

Bỗng chốc có những giọt nước mắt vô thức lăn dài xuống má… Không lẽ cuộc đời Thy lại kết thúc như thế này sao? Từ lúc sinh ra cô còn chưa nếm trải được mùi vị hạnh phúc. Tự nhiên Thiên Thy cảm thấy nhớ mẹ vô cùng dù cô chưa một lần được găp mặt bà, nếu mẹ còn sống chắc chắn cô sẽ không như thế này…Chẳng có ai trên đời này bảo vệ Thiên Thy cả. Không một ai… À không! Hình như là có, có một người… Bất giác trong đầu Thy hiện lên hình ảnh của một người con trai nào đó đã kéo Thy vào lòng và thay cô xử tên muốn gϊếŧ cô… Người đó là ai mà đã từng nắm tay Thiên Thy thật chặt rồi đá tên muốn gϊếŧ cô cho đến khi hắn gần chết? Người đó là ai mà đã bế Thy đi trên cát mịn rồi đặt lên môi cô nụ hôn đầu đời? Người đó là ai mà bao ngày qua trong đầu cô chỉ có mỗi hình ảnh của người đó? Người đó là ai? Phải rồi, là Minh Đăng!

Có lẽ, người mà ta nhớ đến trong lúc gặp nguy hiểm nhất cũng chính là người quan trọng với ta nhất. Chỉ có những lúc ấy ta mới biết người quan trọng đối với ta nhiều đến cỡ nào.

- Hé hé để xem bây giờ mày có còn dương mặt lên mà khinh bỉ nữa không? Bệnh dại ở trai?? Bây giờ tao sẽ cho mày nếm cái bệnh đó...

- Rồi mày sẽ giống như tụi tao thôi, ngoan ngoãn mà ngồi yên cho các anh “hưởng” đi em….

- Ngồi yên nào, yên nào, yên nào…

Tất cả lũ trai đều bao vây Thiên Thy khiến cô chóng mặt, những bàn tay nhơ nhớp cứ muốn đυ.ng chạm vào cô. Càng dãy dụa, Thiên Thy càng bất lực, hai hàng nước mắt rơi lã chã trên gò má không ngừng tuôn… Đầu óc Thiên Thy dần trở nên tê dại, miệng cô vô thức gọi thầm tên anh trong vô vọng… Và rồi, chuyện gì đến rồi cũng đến, tên có chiếc khuyên ở mũi bắt đầu cởi chiếc nút đầu tiên trên áo Thiên Thy khiến cô giãy nảy lên òa khóc.

- MINH ĐĂNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

“RẦM RẦM RẦM”

- Mẹ kiếp! thằng c.h.ó nào đang đập cửa ngoài kia vậy…

“RẦM RẦM RẦM RẦM”

- Mặc kệ nó, tiếp tục đi…

“RẦM RẦM RẦM”

- *** ** có khi nào là công an không?

“RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng phá cửa mạnh bạo khiến cho lũ trai thất kinh quay người lại nhìn, ở đó có một chàng trai đang vội vã chạy vào…

- THIÊN THY!

Sau một giây hoảng loạn nhìn khắp quanh phòng, ánh mắt Minh Đăng cũng đã chạm phải cô gái ngồi dưới đất đang bị mấy tên trai kìm kẹp… Phút giây đó anh thề là chỉ muốn gϊếŧ chết hết tất cả những tên mà anh nhìn thấy, tất nhiên là trừ Thiên Thy ra. Minh Đăng nóng nảy bước thật nhanh về phía bọn trai chết tiệt kia nhưng anh đã khựng lại vì tiếng hét thất thanh…

- ĐỨNG IM!!!!!

Thiên Thy vừa hét xong là hàng chục cây kim tiêm được ném ra ngay chỗ mà Minh Đăng đang đứng… Là tên đeo khuyên ở mũi đã làm điều đó. Hắn to giọng quát vẻ bực tức…

- Mẹ kiếp! Mày là thằng nào? Nếu muốn sống yên thân thì….

Nhưng hắn chưa kịp nói xong thì đã bị hành động của Minh Đăng làm cho đứng hình, anh đá văng những cây kim tiêm ra chỗ khác rồi tiến lại gần hắn nhanh như chớp, nắm đầu và nện những cú đấm trời giáng vào mắt, vào mặt, vào bất cứ chỗ nào là của hắn rồi đá thật mạnh vào bụng khiến hắn ngã ngửa lên chiếc bàn gần đó rồi lăn xuống đất lộn vài vòng… Những tên còn lại thấy vậy thì đều đứng lên chuẩn bị thế võ mèo nhưng chỉ vài giây sau tất cả đều tán loạn lên và chạy nhốn nháo ra khỏi phòng vì nghe thấy tiếng hét ầm ĩ ở dưới sàn nhảy. Cảnh sát đến…

Căn phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại Thiên Thy và Minh Đăng, anh vội chạy lại gần cô nhưng lại bị chính Thy dùng tay đẩy ra thật mạnh… Khuôn mặt Thiên Thy vẫn cứ đầm đìa nước mắt, chân tay run lên cầm cập khiến Minh Đăng trông mà thấy xót xa…

- Thiên Thy!

- Tránh ra!

- Thiên Thy! Mọi chuyện ổn rồi…

- ĐI ĐI!!!!!!!!

Thiên Thy vừa quát vừa khóc nấc lên, cô cố gắng gượng dậy nhưng đôi chân đã trở nên tê liệt từ lúc nào… Lần đầu tiên Thiên Thy cảm thấy tủi nhục đến thế… Một đứa con gái đầy ngạo mạn như cô mà bị người khác nhìn thấy cảnh tượng đó quả thật là điều không thể nào chấp nhận được…Tại sao mọi chuyện lại trở nên nông nỗi này cơ chứ… Tại sao Minh Đăng lại nhìn thấy cô trong hoàn cảnh đó chứ. Càng nghĩ Thiên Thy càng khóc, vô tình càng làm cho ai đó cảm thấy xót xa tột độ.

- Thiên Thy! Đừng đẩy anh…

Minh Đăng vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm Thiên Thy vào lòng, anh cố gắng ép đầu cô vào ngực mình để Thy có thể cảm nhận được sự an toàn, và lần này cô bé ngang ngược kia đã ngồi ngoan ngoãn trong lòng anh, không đẩy anh ra nữa. Đôi mắt Thy trở nên ngây dại đến vô hồn… sự việc lúc nãy quả thật là một cú shock lớn đối với cô. Thật kinh khủng! Phải chăng cô đã quá tự tin vào bản thân lúc nào cũng có thể bảo vệ chính mình một cách tốt nhất? Hôm nay Thy mới biết mình cũng yếu đuối như bất kì cô gái nào khác, võ thuật chẳng thể giúp cô đánh bại nỗi sợ hãi của chính mình. Bây giờ Thiên Thy không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa, cô chỉ muốn được vòng tay ấm áp này ôm mình mãi không bao giờ buông, vậy nên cho đến khi vòng tay kia nới lỏng ra một chút là cô đã giật mình hoảng sợ…

Minh Đăng vẫn cứ ân cần nhìn Thiên Thy một cách trìu mến nhưng đâu đó vẫn còn vẻ xót xa, đôi tay anh nhẹ nhàng đóng lại hai chiếc nút áo đầu tiên của Thiên Thy khiến cô ngỡ ngàng đến thẹn thùng vội quay mặt đi…

- Chúng ta rời khỏi đây thôi…

Nói rồi Minh Đăng nhanh chóng bế Thiên Thy rời khỏi căn phòng đáng sợ đó, đôi mắt cô vẫn cứ ngây dại trông thật xót xa. Lúc đi xuống chiếc cầu thang xoắn, Minh Đăng và Thiên Thy nhìn thấy lũ trai lúc nãy đang đứng xếp hàng theo lệnh của mấy viên cảnh sát. Khi nhìn thấy chúng, thân thể Thiên Thy chợt run lên khiến cho vòng tay ai đó lại càng xiết chặt thêm, cô dúi mặt vào ngực Minh Đăng để không phải thấy những con người kinh tởm đó nữa…

- Hãy cho chúng hình phạt nặng nhất có thể.

- Vâng, tôi biết rồi…

Minh Đăng nói với một viên cảnh sát rồi nhanh chóng bế Thiên Thy vào chiếc ô tô đang đậu ngoài cửa, anh thắt dây an toàn cho cô rồi phóng xe đi thật nhanh trong làn mưa bay phất phới…