Chương 47: Lão đại, mau cứu ta (14) thượng

Edit: Leonion

( Vì chương khá dài nên mình chia ra 2 phần nhỏ, nếu có gì sai sót mong mng thông cảm nhé.)

........................................................................................................................................................................

Nhìn Tấn Nguyên mang biểu tình cười như không cười , Tiếu Sở Bạch cắn răng : "Ta nghe nói này mấy hãng công ti kinh doanh tình hình cũng không tệ lắm, anh có phải là phải mời khách ăn cơm. "

Tấn Nguyên không biết sau sự kiện kia , Tiếu Sở Bạch thế nào lại cho rằng quan hệ của hai người không có kẽ hở , hoàn toàn giống như trước đây.

Cậu ta cho là không đề cập tới Trình Diệp,là có thể hoàn toàn giống như trước đây,làm sao có khả năng!

Trình Diệp là bảo bối chính mình đặt trên đầu quả tim, mà Tiếu Sở Bạch chẳng qua đang tiêu hao tình cảm thế hệ trước.

Trong lòng hắn nghĩ làm sao từng chút đem Tiếu Sở Bạch trước mắt loại bỏ mà không để lại nỗi lo về sau, tốt nhất là đuổi ra, vốn muốn đưa ra nước ngoài nhưng cũng không thể để lại vết tích, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cậu ta để lên bàn : " Có thời gian liền đi. "

Nhìn đến ngón tay thon dài của hắn cầm lên cặp văn kiện màu đen, Tiếu Sở Bạch đáy mắt toát ra một chút si mê. Tuy rằng kiêng kị trong thư phòng có giám sát , mà đến cùng đã làm rõ, cậu ta có chút sẵn sàng chấp nhận mọi tình huống.

Tiểu Sở Bạch lộ ra biểu tình mừng rỡ : " Anh lúc nào có thời gian "

Tấn Nguyên như trước một bộ không mặn không nhạt : " Tùy vào thời gian của ta ". Mà thời gian của ta đều phải tồn tại trên người Trình Diệp , ngươi tính là thân phận gì !

Trình Diệp ở một bên xem camera thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, cậu nhét lại góc chăn rồi dựa vào cánh tay che đi khóe môi hơi nhếch lên, thỏa mãn với thái độ coi thường Tiếu Sở Bạch của Tấn Nguyên.

Phải biết trong nguyên tác Tấn Nguyên có thể không phải như vậy, hắn tuy rằng không thích Tiếu Sở Bạch nhưng cậu ta là con của ân nhân cứu mạng, nếu Tiếu Sở Bạch có năng lực dứt khoát chém đứt một số sinh ý lớn, cụ thể không ai nói rõ ràng thì cho dù Tấn Nguyên không tin hoàn toàn lời cậu ta cũng không thể không nẻ mặt.

Cái này cũng lí do tại sao một nhân vật nhỏ như nguyên chủ cuối cùng lại bị đẩy lên nhận tội lớn, chết một cách thê thảm.

Hiện tại lại vì mình tránh xa Tiếu Sở Bạch, ha ha, xem ra Tấn Nguyên yêu thích tiểu bạch thỏ này quá !

Chính mình so với Tiếu Sở Bạch yếu , hắn liền thích bảo vệ mình.

Cậu ta hãm hại nguyên chủ sự việc lớn này, Trình Diệp muốn tả lại toàn bộ.

Hai gò má chợt lóe một chút mất mác, đáy mắt Tiếu Sở Bạch ngượng ngùng gật đầu : " gần đây công ti bận, anh chú ý thân thể không cần vội vã."

Hai người nhìn nhau không nói gì, Tấn Nguyên hắn không có gì muốn nói với cậu ta.

Năm đó cha của Tiếu Sở Bạch nhận nuôi hắn cũng chỉ là nhìn hắn so với những đứa trẻ cùng tuổi thông minh, nhanh nhẹn hơn một chút, một người lưu lạc mà không chết đói, liền cho hắn theo bên cạnh coi như bồi dưỡng thêm tay chân bên người.

Cũng không xem là con trai mà chăm sóc, chỉ tùy tiện tìm mấy lão sư, thời gian đa phần đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.

Ông ta chưa bao giờ để ý đó là một đứa bé tâm lí có chịu được hay không, mà mỗi ngày chiến đấu từ trong máu tươi, nếu như không nhẫn tâm thì chính mình liền bị người khác nhẫn tâm mà gϊếŧ chết.

Tấn Nguyên chính là từ trong môi trường dị dạng ấy lớn lên.

Hắn vì vị cha nuôi này đặt xuống giang sơn, mở rộng địa bàn, tẩy trắng sinh ý, dựng lên cơ ngơi này cũng đã tính để trả lại công ơn nuôi dưỡng.

Đối với Tiếu Sở Bạch sau khi cha qua đời chính mình thay cậu ta quản lí toàn cục, có gần nửa tài sản trong tay là của con trai ruột ông ta , hắn thậm chí còn bất chấp tính mạng nguy hiểm mà thay cậu ta ăn mấy viên đạn.

Mặc dù có ân cũng không còn lại bao nhiêu.

Nếu như Tiếu Sở Bạch an phận, hắn cũng nguyện ý chăm sóc đối phương đến khi chết, nhưng -----

Hiện tại cậu ta rõ ràng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn, hoàn toàn lặp đi lặp lại nhiều lần mà khiêu chiến, đến bây giờ Tấn Nguyên còn che chở cậu ta sở dĩ nhận thức nhiều năm, nuôi chó cũng nên có tình cảm.

Mà so với người mình quan tâm bên nào nặng bên nào nhẹ căn bản không cần lựa chọn, một con chó lưu lạc sao có thể tranh sủng cùng người nhà.

Tấn Nguyên xem qua vô số ánh mắt , trước đây do không chú ý đến Tiếu Sở Bạch , hiện tại liếc mắt một cái chỉ cần lưu ý làm sao có khả năng không thấy đáy mắt cậu ta ẩn giấu gan hùm mật báo, chỉ có điều đồ vật ở trong tay Tiếu Sở Bạch chưa giao ra hoàn toàn, không thích hợp ra tay quá ác thôi.

Trình Diệp chính hắn coi như bảo bối mà bảo vệ, cho dù người nào kể cả hắn cũng không thể thương tổn.

Còn Tiếu Sở Bạch đây không chỉ đυ.ng đến một lần, hắn sẽ từng chút đòi về.

Tiếu Sở Bạch còn chuẩn bị nói cái gì thì bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ tiếng bước chân, cậu ta khẽ cau mày muốn nói hạ nhân ngày càng không hiểu quy củ, lại nhìn đến Tấn Nguyên sắc mặt khó coi theo bản năng im lặng.

Cậu ta tính toán là tên kia có chuyện, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng ngoại trừ tiện nhân kia không ai có thể dẫn dắt cảm xúc của Tấn Nguyên.

Tấn Nguyên vội đứng lên , hốt hoảng làm cặp văn kiện màu đen rơi trên mặt đất phát ra âm thanh không nhỏ, đây là lần đầu tiên Tiếu Sở Bạch thấy hắn ta như vậy.

So với lúc trước tức giận, loại hoang mang này mới thấy rõ Trình Diệp trong lòng hắn càng quan trọng.

Tại trong biệt thự, không thể xảy ra chuyện gì nguy hiểm lại còn bối rối như vậy sao?

Cho dù lúc cha qua đời, đối mặt với khắp nơi là các thế lực hùng hổ dọa người cũng không có biểu lộ sắc mặt, hay khi hai người bị vây khốn trong biệt thự chỉ có thể trốn trong thư phòng lúc nào cũng có thể bị đạn bắn trúng lại càng không lộ ra sắc mặt như thế.

Thế nhưng bây giờ ---------

" Trình thiếu gia! " Tiếu Sở Bạch nghe thấy ngoài cửa ngắn ngủi tiếng kinh hô, bước qua một bước đang định hỏi có chuyện gì xảy ra thì một lực đạo đem cậu ta đẩy ra, Tấn Nguyên đã tông cửa xông ra.

Tiếu Sở Bạch đáy mắt chợt lóe không cam lòng, yên lặng siết chặt nắm đấm chặt chẽ đi theo ra ngoài.

Trình thiếu gia ? Một cái bán mông tính là gì mà gọi Trình thiếu gia! Thật sự coi chính mình một bước lên trời! Qủa thực không biết tốt xấu.

Tiếu Sở Bạch mối dưới cắn ra vết thương, nhưng cậu ta không nói tiếng nào cũng không ngăn Tấn Nguyên, hắn biết chỉ cần mình lên tiếng, liền có người đem chính mình quăng ra ngoài.

Khi đó mặt mũi của cậu ta liền chính thức mất hết.

Cậu ta tin tưởng hiện tại Tấn Nguyên đã bị mê hoặc có thể làm ra được hành vi đó.

Tiếu Sở Bạch đối với Trình Diệp hận ý tăng mạnh, không kìm lòng được liền toát ra chán ghét, nhắm mắt một cái , cật lực che giấu đi.

Phòng ngủ Tấn Nguyên ngay bên cạnh thư phòng, trước giờ chưa bất kì ai được tới gần lại ngay lúc này vây quanh ba, bốn người trong đó có một thanh niên nôn nóng ở cửa xoay quanh.

" Bác sĩ Quách đã đi vào " Thanh niên trước tiên lên động viên Tấn Nguyên bình ổn lại cảm xúc lại vội vàng giải thích: " Không có gì đáng ngại, chỉ là té xỉu đυ.ng trúng cốc thủy tinh, động tĩnh có chút lớn."

" Này còn gọi không có gì đáng ngại? !" Tấn Nguyên thiếu chút nữa liền túm lấy vạt áo của thanh niên mà nổi giận, hắn hít sâu một hơi " Thầy của ngươi tự mình đi vào? "

" Ừm. " Thanh niên âm thanh mơ hồ, hiển nhiên bị dọa sợ đầu lưỡi đang run rẩy.

Cũng không phải người trong phòng tình huống nghiêm trọng mà tới mức thầy của thanh niên phải tự mình bắt mạch. Chỉ là thiếu niên bên trong đối với Tấn Nguyên phân lượng quá nặng, chính hắn xem chẩn có chút sốt sắng, không nắm chắc vấn đề vậy coi như không phải chuyện nhỏ.

Tấn Nguyên đẩy cửa đi vào , vừa mở liền khép cửa để lại một khoảng cách khe cửa, Tiếu Sở Bạch liền thấy được bố cục trong phòng, cùng với lúc trước phong cách giản lược rất khác, trên đất thậm chí trên giường là màu gạo trắng của thảm trải sàn, phải biết Tấn Nguyên ghét nhất các loại mao.

Nhưng cậu ta mới mấy ngày không có tới, liền phát hiện Tấn Nguyên dĩ nhiên vì một nam nhân khác không chỉ có trải thảm, còn đổi màu nâu ghế sô pha đổi thành màu trắng gạo, cậu ta thậm chí còn thấy được trên tường đồ trang sức nhỏ không thuộc về Tấn Nguyên.

Như thế nào trang trí rườm ra là thứ Tấn Nguyên ghét nhất, bây giờ lại------

Nơi này lại dần dần biến thành nhà người khác. Vậy cậu ta tính là gì.