Chương 52: Lão đại mau cứu tôi

Cơ hội được trao tặng miễn phí, có nắm bắt được hay không còn tùy thuộc vào vận may của họ.

Khóe môi hắn liền hiện lên một tia lạnh lẽo.

Cho rằng mình là mãng xà, có thể nuốt trọn con mồi lớn hơn mình mấy lần, chỉ tiếc nếu con mồi lớn hơn mãng xà ngàn vạn lần, hàm dưới còn bị thương, vậy thì không thể ăn được gì nữa.

Kỹ thuật bắn súng của tài xế rất chuẩn, súng bắn phát nào cũng trí mạng, nhưng anh ta dường như đã quên mất công việc chính của mình, đuôi xe đột nhiên chuyển hướng, Tấn Nguyên ôm Trình Diệp lăn ùng ục một vòng, Tấn Nguyên đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt hắn trì trệ, cả người đều bị ngã nhào xuống đất, Trình Diệp bị hắn ôm chặt vào người, toàn thân cậu run rẩy nhưng vẫn cố che đầu và mặt.

Tấn Nguyên: “…”

Tài xế: “…” Mẹ ơi, con lỡ mất bình tĩnh, chắc con không thể gặp mẹ được nữa rồi.

Tấn Nguyên sửng sốt một lúc mới tỉnh táo lại, hắn đưa tay phải vỗ nhẹ vào lưng Trình Diệp.

Trình Diệp nhắm chặt mắt lại, hoảng sợ nắm lấy tay Tấn Nguyên rồi giấu dưới bụng mình, thậm chí còn cong người về phía trước, dùng ngực và bụng chặn đầu Tấn Nguyên, cậu tự cho rằng mình đã làm rất hoàn mỹ, nhưng thật ra cậu có rất nhiều sơ hở trong việc che chắn điểm yếu cho hắn.

Tấn Nguyên nhìn Trình Diệp anh dũng hy sinh trên người mình... Ánh mắt hơi híp lại, cũng không nói được trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì, chỉ cảm thấy chua ngọt đắng cay mặn tụ cùng một chỗ, ngũ vị trộn lẫn.

Hắn liền nằm ở dưới chỗ ngồi, nhỏ giọng hỏi: “Sẽ không nổ đâu.”

Cơ thể Trình Diệp vẫn đang run rẩy đột nhiên khựng lại rồi cứng đờ, cuối cùng cậu không thể chịu đựng được nữa mà ngẩng mặt lên, nhìn lại bản thân vẫn còn nguyên vẹn, sau đó cảm thấy xe chạy càng êm hơn, khuôn mặt tái nhợt của cậu nhanh chóng trở nên đỏ ngầu dưới ánh mắt trêu chọc của Tấn Nguyên.

Tấn Nguyên luôn tin rằng có một câu nói rất đúng, trong một mối quan hệ thì người yêu trước luôn là người thua cuộc.

Hắn yêu Trình Diệp, trong cuộc cạnh tranh tình cảm giữa hắn và Trình Diệp, Tấn Nguyên luôn ở thế yếu, thậm chí anh còn cảm thấy tự ti, nếu ngày hôm đó hắn không phải là người đi ngang qua, nếu hắn không có tiền, có quyền như vậy thì có phải Tiểu Diệp sẽ đi tìm người khác hay không.

Nhưng bây giờ, Tiểu Diệp của hắn không chút do dự nguyện ý dùng sinh mệnh bảo vệ cho hắn, điều này nói rõ rằng cho dù cậu vẫn chưa đạt đến mức độ yêu thương thì hắn vẫn phải có trái tim của cậu.

Sắc mặt Tấn Nguyên hơi thay đổi, trong lòng cũng rung động, hắn nở nụ cười đắc ý.

Kể từ khi cha nuôi bị người anh trai thân tín nhất phản bội, hắn đã không bao giờ tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ chính mình nữa, nhưng giờ đây, còn một người nữa mà hắn có thể tin tưởng, đó là Trình Diệp, người mà hắn vô cùng yêu thương.

Tấn Nguyên hôn gương mặt xinh đẹp vô cùng nhưng đối với một người đàn ông mà nói thì có vẻ hơi nhu nhược rồi thì thầm nói: “Tôi rất vui.”

Mặt Trình Diệp đỏ thành một quả cà chua, tức giận trừng Tấn Nguyên nhưng miệng đã bị khóa chặt, chỉ có thể phát ra mấy âm thanh không rõ ràng.

Tài xế: “...” Tôi đã làm gì sai?

Không, chắc chắn tôi đã làm sai, tôi không nên quá khích mà lái xe nhanh!

Tuy rằng anh ta không dám nhìn tình huống phía sau, nhưng cũng không thể bịt tai lại, cho dù đã luyện tập được nhiều năm thì năm giác quan của anh ta vốn cũng đã tốt hơn người thường rồi.

Tiếng nước chảy ào ạt như ghé sát tai, tài xế siết chặt chân, chỉ mong cơn bão vừa rồi có thể coi lấy công chuộc tội.

Nhà mới được trang trí rất tinh tế, có thể thấy có rất nhiều đồ đạc được trang trí tạm thời, thảm trải sàn có lông màu trắng gạo, ngay cả dép cũng giống hệt như biệt thự, Trình Diệp giơ tay lên và vui vẻ đi về phía căn hộ, đứng ở góc cầu thang, bám vào tay vịn, chống cằm và nhìn xuống: “Em thích lắm.”