Chương 7: Cố Chiêu cậu đang nhìn cái gì

"Làm sao vậy? Cậu đang tức giận sao?" Bách Lệ Phong đặt cuốn sách chưa lật một trang trong tay xuống, bước tới nhìn Cố Chiêu.

Cố Chiêu thấy anh chủ động đi tới, thì không tức giận nữa, nhìn xem, Bách Lệ Phong đã chủ động như vậy, nếu hắn còn tiếp tục tức giận, chẳng phải hắn sẽ biểu lộ ra mình là một người rất không có khí khái của Alpha sao, Cố Chiêu vui vẻ nghĩ, cuộc sống sau này còn rất dài, cứ thong thả, tạm thời đừng nóng vội, chậc chậc, trên đời này có thể tìm đâu ra một Alpha hiểu chuyện như mình đây chứ?

"Vừa rồi bạn của tôi gọi điện, nói rằng hôm nay là đến hôm kiểm tra điểm thi đại học." Cố Chiêu thành thật trả lời.

Mặc dù Bách Lệ Phong biết rằng Cố Chiêu nhỏ tuổi hơn anh, nhưng trước đó anh cũng không có khái niệm này, giờ sau khi nghe những gì Cố Chiêu nói, Bách Lệ Phong chợt nhận ra rằng Cố Chiêu vừa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, trong khi anh đã tốt nghiệp đại học, đang học thạc sĩ, hơn nữa còn đảm nhiệm chức tổng giám đốc của công ty, nên chênh lệch tuổi tác giữa anh và Cố Chiêu, thật sự rất lớn.

Bách Lệ Phong có chút mất mát, tuy rằng anh so với Cố Chiêu có già hơn rất nhiều, nhưng xét về độ tuổi của anh trong việc quản lý công ty, thì có thể nói anh là một trong những vị lãnh đạo trẻ tuổi có triển vọng nhất, nhưng dù sao anh vẫn có sự chênh lệch tuổi tác với Cố Chiêu đến tận 9 tuổi, do đó, nhìn sao cũng thấy giống như trâu già thích gặm cỏ non.

Mặc dù Cố Chiêu không biết Bách Lệ Phong đang nghĩ gì, nhưng hắn vẫn cảm nhận được tâm trạng đột nhiên trở nên buồn bã của anh.

Hắn nhíu mày, đảo mắt và cố gắng nghĩ ra một số chủ đề có thể xoay chuyển sự chú ý của Bách Lệ Phong.

"Ừm, anh có thể giúp tôi kiểm tra kết quả thi đại học được không, tôi không dám nhìn." Lời này của Cố Chiêu là nói thật, bởi vì trong lòng hắn thật sự không yên tâm lắm, ngày thường hắn đã quen với các điểm số lẹt đẹt, đến khi thi trung học cũng không mấy học tập chăm chỉ, chỉ lo cùng bạn bè đi chơi môtô, sau đó chơi game, trốn học, ngủ trong lớp, có thể nói hắn chính là cái gai trong mắt của thầy cô giáo.

Nhưng vì, Cố Chiêu lỡ thích một chiếc siêu xe rất đẹp, nhưng vẫn chưa có đủ tiền để mua, cha hắn khi biết điều đó nên đã nói rằng nếu hắn thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm, ông sẽ mua cho hắn. Điều này đã khiến Cố Chiêu kích động không thôi, ngày đêm chọn đèn khổ chiến, bắt đầu học từ đầu, tìm gia sư, tự mình bắt đầu luyện đề, bình thường cũng không trốn học, sự thay đổi này của hắn, đã khiến cho các giáo viên như không tin vào mắt mình. Vốn tưởng rằng hắn chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng không ngờ, Cố Chiêu vậy mà lại cắn răng kiên trì đến kỳ thi đại học, đến khi thi xong môn cuối cùng, hắn mới hoàn toàn giải phóng bản thân. Hẹn bạn bè ra ngoài chạy đến quán internet chơi game thâu đêm suốt sáng.

Bây giờ hắn đang rất căng thẳng, hắn cũng chẳng quan tâm mình sẽ vào trường đại học nào, chỉ coi trọng điểm số, nếu đủ điểm, hắn sẽ nhận được chiếc xe thể thao mà hắn luôn nghĩ đến, chiếc xe đó màu bạc nghe nói nó khi ở dưới trăng sẽ phát ra ánh sáng dịu dàng nên được gọi là Moonlight X. Ban đêm khi lái nó, đừng nói sẽ có bao nhiêu phong cách, chưa kể nếu trời lộng gió, hắn có thể lái vừa lái xe vừa có một cú drift tuyệt đẹp trước mặt Bách Lệ Phong, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, Cố Chiêu sẽ kéo anh đến chỗ ghế phụ, một bên lái chiếc xe thể thao yêu quý của mình, một bên nghe Bách Lệ Phong khen ngợi hắn tài giỏi.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Cố Chiêu đã vui đến bật cười. Tiếng cười của hắn khá đột ngột, do đó trong căn phòng yên tĩnh, nghe sao cũng thấy có chút quái dị.

Chọc cho Bách Lệ Phong nhìn hắn thêm vài lần, sau đó, lo lắng nói: "Cậu đừng quá lo lắng về điểm số của kỳ thi đại học, chỉ là một con số thôi mà. ”

"Ha ha, về sau anh sẽ biết." Cố Chiêu định tạo bất ngờ cho Bách Lệ Phong, nên cố ý giữ bí mật.

Hắn nào biết hắn càng làm như vầy, thì Bách Lệ Phong lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

"Đi xem kết quả thi đại học đi. Máy tính của tôi ở trong thư phòng." Bách Lệ Phong kéo cánh tay Cố Chiêu, dẫn hắn đi vào thư phòng.

Hì, chỉ một quãng đường ngắn như vậy mà anh ấy cũng phải nắm tay mình, xem ra anh ấy đã yêu mình rất nhiều, không muốn rời xa mình chút nào, Cố Chiêu không giấu được niềm vui thầm kín trên mặt.

Bách Lệ Phong mở máy tính lên và bước ra một bước: "Cậu nhập thông tin đi."

Cố Chiêu ngồi trên ghế, Bách Lệ Phong đứng ở bên cạnh, một tay chống trên bàn, hơi nghiêng người về phía trước.

Cố Chiêu quay đầu lại và nhìn thấy cảnh xuân trên đường viền cổ áo của Bách Lệ Phong, a, giờ là mấy giờ rồi, mình đang căng thẳng kiểm tra điểm thi đại học, mà Bách Lệ Phong còn đến để quyến rũ là sao đây.

"Cố Chiêu, cậu đang nhìn cái gì?" Bách Lệ Phong cảm thấy Cố Chiêu thường xuyên mất tập trung là một tật xấu, anh nhíu mày, nếu Cố Chiêu là nhân viên trong công ty của anh, chắc chắn Bách Lệ Phong sẽ nghiêm khắc khiển trách, nhưng đằng này hắn lại là người chồng nhỏ tuổi, nên anh không nỡ trách cứ.