Chương 1.3

Trong ảnh, người đàn ông đứng trên sân khấu với bộ tây trang được thiết kế riêng, trên người là vẻ điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành, ít khi nói cười, tạo cho người ta cảm giác uy hϊếp.

Ánh mắt anh lạnh lùng, không có lấy một chút ấm áp. Mặc dù chỉ là một tấm ảnh, nhưng Thư Minh Yên không khỏi rùng mình.

Trong cơn hốt hoảng, Thư Minh Yên bỗng nhớ tới nửa tháng trước. Lúc ấy Dương lão sư muốn dẫn cô vào đoàn { Tranh Xuân Thu } để học hỏi.

Trong kỳ nghỉ hè cô không thể về Mộ gia, cho nên đã soạn một tin nhắn thật dài đem mọi chuyện nói rõ ràng với Mộ Du Trầm.

{Tranh Xuân Thu} là dự án quan trọng của đối thủ Diêu Khởi, nhưng cô lại tham gia.

Mang theo tâm trạng bất ổn đợi một ngày một đêm, nhưng không chờ được sự đồng ý của Mộ Du Trầm.

Thư Minh Yên tâm như tro tàn, đang nghĩ làm thế nào để từ chối Dương lão sư.

Không ngờ vào sáng ngày hôm sau, cô nhận được ba chữ không chút cảm xúc đến từ Mộ Du Trầm: "Biết rồi."

Anh luôn luôn ít nói, buồn vui khó phân biệt.

Nếu không phải Mộ Du Trầm là người cầm quyền Mộ gia, mà Thư Minh Yên lại được Mộ gia nuôi từ nhỏ thì cô thật sự không muốn giao tiếp với anh.

Điều không ngờ là Trần Phùng Mẫn lại là người của Diêu Khởi.

Nếu kịch bản của cô được nhà sản xuất Trần coi trọng, vậy đồng nghĩa với việc sẽ ký hợp đồng với Diêu Khởi.

Làm thuộc hạ kiếm ăn dưới trướng Mộ Du Trầm, vậy chẳng phải là muốn cô sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng như đi trên lớp băng mỏng hay sao.

Thư Minh Yên đột nhiên buồn bực.

-

Quay về khách sạn, Thư Minh Yên nằm trên giường gọi video cho người bạn thân nhất của mình là Mộ Dữu.

Thư Minh Yên rối rắm hỏi ý kiến

của Mộ Dữu: "Tớ có nên đưa kịch bản cho nhà sản xuất Trần xem không?"

Mộ Dữu: "Tưởng chuyện gì!!! Tất nhiên kịch bản mà cậu dày công tạo ra mới là quan trọng nhất. Cậu đã chọn con đường làm biên kịch, tương lai không làm cho Diêu Khởi thì cũng là đối thủ của Diêu Khởi, cậu nghĩ xem cái nào dễ đắc tội với chú nhỏ hơn?"

"Hơn nữa, chú nhỏ phải xử lý công việc của cả Mộ thị thì làm gì có thời gian quan tâm tới mấy việc quay chụp dưới trướng Diêu Khởi. Kịch bản của cậu chắc chắn sẽ không tới tay chú ấy."

Thư Minh Yên cẩn thận suy nghĩ, quả thật rất có đạo lý. Cô bật cười: "Cậu nói đúng, là tớ suy nghĩ nhiều rồi."

Mộ Dữu cắn miếng hoa quả, hận sắt không thành thép: "Chú nhỏ sẽ không ăn thịt cậu, tại sao cậu cứ phải sợ như vậy. Bây giờ Mộ gia đều do chú ấy định đoạt, tớ còn mong cậu nắm lấy chú ấy trong lòng bàn tay, như vậy thì có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân với anh họ tớ. Ai ngờ cậu nhát gan như thế."

Mộ Dữu lắc đầu, vô cùng tiếc hận: "Cậu cứ như vậy, tớ thấy hôn sự này chẳng có hy vọng dẹp bỏ."

Nhắc tới hôn sự, thần sắc Thư Minh Yên bỗng trở nên ảm đạm.

Người thân của cô mất rất sớm, từ nhỏ cô đã được ông Mộ nuôi dưỡng. Ông cảm thấy cô và thanh mai trúc mã Mộ Trì Diễn rất xứng đôi vừa lứa, chính vì vậy đã định sẵn hôn ước cho hai người.

Tốt nghiệp đại học xong có khả năng sẽ tổ chức hôn lễ.