Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chọc Ghẹo Người Yêu Ngây Thơ

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
sau lại kiểm tra đối chiếu thời khoá biểu của anh cùng bên ngoài, giúp anh lập ra lịch làm việc với tất cả sinh viên trong ban...

Những việc này thật sự rất vụn vặt...

Nếu không nể mặt anh, cô cũng chả thèm làm!

Chủ nhật trong văn phòng giáo sư lan toả hương cà phê nồng đậm.

Kỳ Trâm pha cà phê rất chuyên nghiệp, lại mở nhỏ âm thanh nhạc nhẹ làm lòng người cảm thấy trầm ổn, hỗ trợ suy nghĩ, hoàn cảnh hưởng thụ như vậy làm cho tâm tình Tống Trọng Hi vui vẻ đến muốn bay lên bầu trời.

Anh nhận lời bạn thân làm thầy giáo dạy thế cũng là bởi vì trong này có trang thiết bị tốt, mỗi thầy giáo đều có một văn phòng riêng bốn mét vuông, rất nhiều tài nguyên riêng biệt không phải dùng chung với các thầy giáo khác, lúc này anh đang sáng lập sự nghiệp, rất cần loại không gian miễn phí này.

Thêm vào đó có thể nhờ học sinh ưu tú trợ giúp dạy học...

Tâm tình của anh thật sự thoải mái đến nỗi muốn khẩn cầu ông trởi để anh bạn thầy giáo kia không cần trở về sớm, để cho anh dạy thế hẳn một học kỳ!

“Tiểu Trâm? Hôm nay anh không về nhà ăn cơm.” Kỳ Huy vừa làm xong việc, đi qua phòng làm việc của thầy giáo dạy thế, thuận tiện thăm dò và dặn dò em gái.

“Ừ, a?” Không ngờ Kỳ Huy đột nhiên hiện thân, làm Kỳ Trâm đang phân loại giấy tờ sững sờ. Tống Trọng Hi đang vùi sau màn hình, cũng không hề di động thân thể, chỉ đem tầm mắt chuyển đến trên mặt Kỳ Trâm.

“Em không cần phải vội chạy về nhà nấu ăn, cứ như vậy đi.” Kỳ Huy hình như là cố ý đến đây dặn dò Kỳ Trâm, nói một lát, liền vội vã đi.



“Vì sao anh không về nhà? Anh muốn đi hẹn hò?!” Kỳ Trâm bỏ công việc trong tay xuống, vội vội vàng vàng chạy đuổi theo.

“Chỉ là... có chút việc muốn làm.” Kỳ Huy mỉm cười, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của em gái.

“Ah! Bật mí một chút đi, làm cái gì vậy?” Kỳ Trâm chưa biết rõ, cố hỏi chưa đến tận cùng chưa chịu thôi.

“Ha ha, có chuyện tốt, về kể cho em nghe sau. Hiện tại giữ bí mật đã!” Kỳ Huy lên tiếng nói, nghe rất vui vẻ.

Không nói hả? Chẳng lẽ anh cho rằng cô thật sự không biết anh muốn đi ra ngoài với ai sao?

“Hừ! Cùng chị dâu ra ngoài làm sao có chuyện tốt?” Kỳ Trâm ném ra một câu chua lòm, lại vội vàng chạy về chỗ ngồi của sinh viên trợ giảng.

Không nói thì không nói, hiện tại cô cũng biết hết!

“Vậy nên em trở mặt lải nhải?” Thấy em gái không vui, Kỳ Huy hơi ngại, chỉ mới đi được vài bước quay đầu lại xem sắc mặt của cô có vẻ dò xét.

“Em nào có không vui?” Kỳ Trâm nín thở nghiêm mặt, đường cong đẹp trên mặt có vẻ hơi cứng ngắc, “Em chỉ cảm thấy công phu biểu diễn của anh rất tệ, rõ ràng biết em cũng biết anh ra ngoài với ai, còn bày đặt giả vờ thần bí, không hề có chút thành ý nào!”

Cố tình thoải mái nói xong, cô còn cố ý vẫy vẫy tay tỏ vẻ khinh thường.

“Gì... Anh cũng thẹn thùng mà!” Thấy thái độ em gái không sao, Kỳ Huy mới thành thật trả lời.

“Vậy anh còn không mau đi? Để cho người ta chờ quá lâu thì không tốt đó!”



Kỳ Trâm ngồi ở trên ghế máy vi tính, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn anh.

“Cũng đúng! Vậy em chuyên tâm làm việc nha.” Kỳ Huy nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện thời gian hẹn hò sắp đến rồi, dặn dò xong Kỳ Trâm, liền nhanh chóng rời đi.

Vốn không khí đang xôn xao sau khi Kỳ Huy đi xa, trong nháy mắt, lạnh xuống.

“Chậc chậc... Giống như không có người xem tôi còn sống!” Tống Trọng Hi ngồi ở trước máy vi tính, đột nhiên duỗi mạnh lưng mỏi.

“Sao lại nói như vậy?” Kỳ Trâm lạnh lùng liếc anh.

“Không nói như vậy, bằng không nói như thế nào?” Tống Trọng Hi như đọc khẩu lệnh, nói chỉ ở bề ngoài…, lại không khiến Kỳ Trâm hồi phục.

Cô không yên lòng sửa sang lại hồ sơ trước mặt, mặt không thay đổi nhìn không ra có phản ứng đặc biệt gì.

Mà Tống Trọng Hi cũng không gấp, dù sao việc của cô rất nhiều, căn bản không có thời gian nhiều chuyện, trước hết bình tĩnh làm việc.

Trong lúc nhất thời, phòng làm việc an tĩnh ngoại trừ nhạc nhẹ ra, không có tiếng vang dư thừa gì.

Trong lòng vốn đang vững vàng của Kỳ Trâm lại bắt đầu nôn nóng, bất kể thay đổi vị trí thế nào, câu chữ trước mắt thật giống như biết nhảy, không vào được mắt của cô.

Giống như sâu róm, vặn vẹo nửa giờ, cô rốt cục nhịn không được...
« Chương TrướcChương Tiếp »