Chương 1

Buổi tối, ánh đèn nhấp nháy trong quán bar thành phố. Âm nhạc sập sình ầm ĩ bên tai. Lạc Miên như một con cừu non lạc vào trong bầy sói, cơ thể mảnh khảnh lảo đảo giữa một đám người đang không ngừng uốn éo xung quanh.

Vừa rồi cô còn ngồi uống rượu trên quầy bar, tửu lượng không ra gì khiến Lạc Miên chỉ uống non nửa ly đã bắt đầu say ngất ngưởng. Trong lúc mơ hồ cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trên sàn nhảy. Cô gái nhỏ mở to mắt, bước chân loạng choạng chen vào trong đám đông. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm gọi.

"A Dục... A Dục..."

Cô cố gắng nhìn chằm chằm vào dáng người cao lớn kia. Ánh đèn nhấp nháy khiến cô không mở nổi mắt. Mấy lần Lạc Miên đã suýt mất dấu đối phương, nhưng mà cô vẫn không bỏ cuộc, cuối cùng cũng tóm được tay áo sơ mi màu đen của chàng trai.

Đối phương quay đầu nhìn cô, Lạc Miên cười ngây ngốc nhìn khuôn mặt quen thuộc kia. Bạn trai cô thật là đẹp. Hôm nay dường như còn đẹp hơn gấp mấy lần nữa.

Cô gái nhỏ mỉm cười nói, "A Dục..."

Người kia nhíu mày, ánh mắt đen tối nhìn cô: "Tôi không phải A Dục."

Lạc Miên mở to mắt, con ngươi màu hạt dẻ lấp lánh ánh nước. Dáng vẻ tổn thương tựa như một chú mèo con bị bỏ rơi, nước mắt long lanh thấm ướt cả hàng mi dài cong vυ"t.

"Không, anh chính là A Dục! Em là Lạc Miên đây, anh không cần em nữa sao?"

Đầu óc mông lung của Lạc Miên chợt loé qua một tia sáng. Đúng rồi, Lăng Dục muốn chia tay cô, anh không muốn ở bên cô nữa, còn nói cô đừng có mà bám víu lấy anh.

Cô gái nhỏ bật khóc, nước mắt làm nhoè cả tầm nhìn của cô. Trái tim cô đau đớn không thể chịu được, bàn tay trắng nõn bám chặt lấy tay áo sơ mi của anh.

"Lăng Dục, em thích anh lắm, chúng ta đừng chia tay được không?"

Đối phương không nói gì. Lạc Miên càng lúc càng cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt tiếp tục rơi như mưa.

"Cầu xin anh... Đừng bỏ rơi em..."

Người đàn ông chưa bao giờ nhìn thấy một ai khóc thương tâm đến vậy. Bàn tay nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy. Khuôn mặt trắng nõn ướt đẫm nước, đôi mắt hạnh trong suốt bắt đầu đỏ hoe, khiến người ta nhìn thấy mà thương.

Đợi một lúc, hắn cuối cùng cũng lên tiếng, "Đừng khóc, để tôi gọi nó tới đây."

Lạc Miên không đủ tỉnh táo để nghe thấy xưng hô kỳ lạ của người đàn ông. Cô chỉ biết hắn lại muốn đi, cô không thể để hắn rời xa cô được.

Thế là Lăng Trạch Thần vừa mới xoay người, đã bị cô gái nhỏ ôm chặt lấy thắt lưng. Tiếng nức nở cầu xin truyền tới từ phía sau.

"Không... Xin anh đừng đi..."