Chương 20: Sóng gió trường học (5)

Bên kia điện thoại, một giọng uể oải nhu mì lên tiếng đáp lại: "Thím Lý, lần này xử lý không tệ."

Trên khuôn mặt già nua của thím Lý lập tức nở nụ cười thành đóa hoa cúc, cười nói đầy lấy lòng: "Cô đã dặn dò, sao có thể không tận tâm được. Con ngốc đó đã nhiều năm như vậy mà vẫn không thể lộ mặt. Có điều thưa cô, lần này có quá độc ác không?"

"Ha ha, độc ác?" Giọng đầu bên kia điện thoại cao lên: "Hai ngày trước mẹ bỗng nhớ tới nó. Nếu để nó về nhà, địa vị trong nhà của tôi khó mà giữ được, chỉ có thể làm vậy. Mẹ rất coi trọng thể diện, chắc chắn sẽ không để Mạc Cửu về nhà với cái dáng vẻ này. Cho nên tôi cần để bà thấy tội danh của nó là thật."

Đúng vậy!

Lâm Nhược qua lại thân thiết với Mạc Cửu như vậy chính là do thím Lý ám chỉ, dụ dỗ cô đi trên con đường lệch lạc!

Tiếc là tuy Mạc Cửu lăn lộn đầu đường nhưng chưa bao giờ làm chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục. Còn lần này, một vị cô cả nào đó đã đợi không kịp mới có thể chọn cách cực đoan này.

Thím Lý nghe ra trong giọng nói yểu điệu đó có một dòng sát khí, trên người nổi lên ý lạnh. Ai ngờ cô cả yểu điệu này lại có trái tim ác như vậy?

Chỉ có điều...

Sờ chi phiếu trong túi, thím Lý cười cười.

Những năm gần dây, tất cả tiền sinh hoạt phí một vạn đều rơi vào túi bà ta. Lần này lại hoàn thành chuyện của cô cả, mình sẽ nhận được một số tiền lớn, cũng đủ để bà ta tiêu xài nửa đời sau.

Cúp điện thoại, thím Lý ngâm nga một bài hát, vui tươi hớn hở mà đi về phía căn nhà mình dùng tiền sinh hoạt phí của Mạc Cửu để mua ở thủ đô.

Vốn Mạc Cửu không biết, bên cạnh mẹ ruột cô có một chị gái lòng dạ rắn rết đang tính kế cô. Giờ phút này cô đang phát sầu trong cái ổ nhỏ mà mình thuê.

Tháng này chỉ có một nghìn, nộp tiền thuê nhà thì không còn tiền ăn.

Ài, sớm biết như vậy thì hôm qua cô trả hết số tiền này cho người đàn ông kia làm gì?! Không chỉ cả tiền mà thân thể cũng...

Mạc Cửu bực bội vùi đầu vào chăn.

...

Mà bên kia, ban đêm, trong khách sạn, Long Kình Thiên lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha chờ.

Thời gian từ từ trôi qua, cô bé kia lại không tới.

Long Kình Thiên day day hàng mày.

Cửa phòng bị gõ, có người hô to: "Báo cáo!"

Long Kình Thiên ngồi ngay ngắn lại: "Vào đi!"

Một quân nhân trông thật thà chất phác bước vào: "Báo cáo thủ trưởng, anh bảo tôi đi điều tra, đã điều tra ra. Đây là tài liệu về cô bé kia."

Long Kình Thiên tiện tay nhận lấy, tùy tiện liếc mắt nhưng sau đó anh bỗng ngồi thẳng người lên, đôi mắt nhìn vào hai chữ Mạc Cửu bỗng trợn to.

Mạc Cửu... Không ngờ là cô ấy!

...

Sáng sớm hôm sau, Mạc Cửu tới trường.

Trong trường học còn có rất nhiều sách giáo khoa. Tuy hôm qua thím Lý đã làm xong thủ tục nghỉ học nhưng không thể ném sách giáo khoa đi được.

Dọn xong sách trong phòng, Mạc Cửu chợt nghe tiếng hít thở bên cạnh.

Ngẩng đầu lên thì thấy một quân nhân khí chất kiên cường đang đứng bên ngoài, quân phục thẳng thớm, dáng người thon dài, chặn lại tất cả ánh sáng trong phòng.

"Oái, đẹp trai quá!"

Đám bạn nữ nổi lòng háo sắc, nhưng Mạc Cửu lại không đứng lên. Hỏi cô vì sao à? Thực ra thì không phải vì bị đuổi học nên tâm trạng không tốt, mà là vì quân nhân này... Lại là người đàn ông đêm hôm đó!

Lúc thấy đôi mắt âm u kia thì Mạc Cửu vô thức rụt cổ, bỗng nghĩ tới hình như hôm qua người đàn ông kia nói với cô rằng buổi tối... Đến tìm anh?

Có điều... Vì sao chứ?

Mình không phải là gà!

Cô bĩu môi, nghĩ tới hôm nay mình đã như vậy, ôm tâm trạng vò đã mẻ lại sứt, cô hùng dũng oai vệ, dương dương tự đắc ôm sách dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đi tới trước mặt Long Kình Thiên, ngẩng đầu lên: "Tới tìm tôi?"