Chương 38: Con gái riêng độc ác giả tạo nhà họ Mạc (5)

Mạc Gia Di thở dài: "Nếu Tiểu Cửu có một nửa dịu dàng như tiểu Ly thì em an tâm rồi. Đứa bé này từ nhỏ đã bướng bỉnh."

Nói xong bà lại lắc đầu: "Thôi, may mắn vẫn là con gái, đến tuổi tìm người tùy ý gả đi là được, có nhà họ Mạc làm chỗ dựa con bé sẽ không bị ức hϊếp."

Câu này vừa nói ra, Long Kình Thiên đang im lặng đột nhiên ngước mắt lên.

Tùy tiện gả?

Đôi mắt lạnh lùng trầm xuống, mặc dù tính cách của Mạc Cửu làm anh hận đến nghiến răng nhưng không biết tại sao sau khi nghe Mạc Gia Di nói như vậy anh liền mở miệng: "Mới vừa về nhà, có lẽ lạ chỗ."

Một câu ngắn ngủi làm Mạc Gia Di và Giang Minh Viễn đều sững sờ.

Một lát sau họ mới phản ứng được anh đang nói đến Mạc Cửu.

Mắt của Mạc Gia Di trừng lớn, Long Kình Thiên luôn lãnh đạm, rất ít khi phát biểu ý kiến với chuyện trong nhà họ Mạc, nhưng hôm nay không biết tại sao anh lại đi cùng Mạc Cửu quay về, bây giờ còn nói chuyện thay cho Mạc Cửu...

"Tôi đến rồi!"

Một tiếng reo vang lên, sau đó "bạch bạch bạch" Mạc Cửu chạy từ lầu hai xuống, lúc đi qua Giang Ly cũng không nhìn cô ta một cái, chạy xuống trực tiếp ngồi bên cạnh Mạc Gia Di, nhìn trên bàn đầy thức ăn cười ha ha: "Chết đói rồi, nhanh ăn thôi!"

Tiếp theo một chút quy cũ cũng không có trực tiếp cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Mạc Gia Di nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Mạc Cửu không mặc váy, cô vẫn mặc lại bộ đồ rẻ rách hồi nãy.

Vốn cho rằng bộ quần áo này được Mạc Cửu tùy ý nhặt được trên đường, mục đích để bà ta áy náy đau lòng. Nhưng lúc này bộ quần áo mà Mạc Cửu mặc trên người thật sự làm Mạc Gia Di nhíu mày.

Quần bò màu đen bị bạc màu, áo trắng ngắn tay đơn giản hình thú có lẽ khoảng hai mươi mấy đồng một cái, may mắn trên người của cô nồng đậm hơi thở thanh xuân cho nên dù có mặc quần áo giá rẻ cũng có một loại phong thái riêng.

Mạc Gia Di kiềm chế tâm trạng của mình: "Tiểu Cửu, mấy bộ quần áo này..."

"Làm sao?" Mạc Cửu cúi đầu nhìn quần áo của mình, ngẩng đầu lên mở to hai mắt: "Có vấn đề gì không?"

Trong mắt của cô ẩn chứa một chút gian trá không thoát khỏi ánh mắt lạnh lùng của Long Kình Thiên.

"Mấy bộ này thật sự là của con?"

"Đúng vậy, cái quần này tôi mua từ lúc học lớp mười, hiện tại hơi ngắn nhưng có điều vẫn có thể mặc được."

"Tiểu Cửu, sao con lại mặc loại quần áo như này? Thím Lý cứ để con mặc như vậy sao?"

"Thím Lý? À mẹ nói người bảo mẫu lúc trước hả? Tám năm trước bà ta đã đi mất rồi."

Tám năm trước, lúc đó Mạc Cửu mới mười tuổi!

Mạc Gia Di vô cùng kinh ngạc: "Đi rồi?! Vậy những năm nay con sống thế nào?"

"Cho người ta mướn phòng trọ, lấy tiền thuê làm phí sinh hoạt." Mạc Cửu ngẩng đầu nhìn Mạc Gia Di: "Ha ha, may mắn mẹ cho tôi căn nhà vừa lớn vừa đẹp, tuy ngoại thành phía đông rất nhỏ nhưng mỗi tháng cũng thu được hai ngàn tiền thuê đó!"

Vừa nói xong, trong nháy mắt cả phòng lập tức yên tĩnh.

Ngoại trừ Long Kình Thiên vẫn không biểu cảm thì những người còn lại đều không thể tin được, trừng to mắt.

Ánh mắt của Long Kình Thiên sâu thẳm.

Hai ngàn? Cô vừa phải trả tiền phòng vừa phải ăn cơm, tuy nói học phí đều được Mạc Gia Di thanh toán hết nhưng tiền sách, tiền học thêm các thứ, hai ngàn làm sao dùng đủ?

Nghĩ đến lần đầu tiên gặp cô, cô vì chiếc xe điện của mình bị đυ.ng hư mà tức đến phát run không còn chút hình tượng thục nữ nào, ánh mắt của Long Kình Thiên càng lạnh hơn.

Mạc Gia Di là người phản ứng lại đầu tiên, bà ta cảnh giác nhìn Mạc Cửu: "Thật sao?"

Cô cả nhà họ Mạc lại dựa vào tiền thuê nhà để sống! Nói ra ngoài ai mà tin?

Mạc Gia Di đã rất không vừa mắt Mạc Cửu, bà ta không thích cô. Những năm gần đây tư tưởng này đã ăn sâu vào trong máu khiến bà ta không tin Mạc Cửu, hơn nữa...