Chương 49: Bị bệnh nan y?! (1)

Một giây tỉnh táo lại kia, đôi môi anh vẫn dán chặt vào miệng cô gái, thậm chí anh còn cảm giác được hơi nóng trong cổ họng cô gái và đầu lưỡi nghịch ngợm của cô.

Ý thức bỗng nhiên trở lại, anh đang định đẩy cô ra thì đột nhiên lại nhìn thấy gương mặt trắng nõn lộ ra sắc hồng nhạt của cô gái, cùng với ánh mắt mê man không có tiêu cự của cô.....

Long Kình Thiên nhất thời tỉnh ngộ lại, đẩy đầu cô gái ra, nhìn sợi chỉ bạc giữa đôi môi hai người, trong căn phòng lộ ra bầu không khí mập mờ.

Cố gắng áp chế xung động của cơ thể, anh mạnh mẽ đứng dậy, ôm cô gái vào trong lòng, nhưng cuối cùng không nhịn được quát lên: "Chết tiệt! Bị bệnh sao không nói sớm?"

Sau đó anh hốt hoảng chạy ngay ra ngoài......

-------------

Yên tĩnh.

Trong phòng bệnh là một bầu không khí yên tĩnh kỳ dị.

Mạc Cửu cảm thấy mùi thuốc sát trùng vô cùng gay mũi, cô mơ màng mở mắt. Trong phòng bệnh trắng toát, cô đối mặt với một đôi mắt đỏ bừng.

Lúc Mạc Gia Di thấy Mạc Cửu mở mắt, trong mắt hiện lên tia mừng rỡ, sau đó viền mắt đỏ lên, khàn giọng nói: "Tiểu Cửu, con tỉnh rồi! Con rốt cuộc cũng tỉnh rồi!"

Hả, đây là tình huống gì?

Từ khi nào bà Mạc lại đối xử tốt với mình như vậy?

Cô vô thức nhìn bốn phía, nhìn thấy Giang Ly và Long Kình Thiên đều ở đây.

Viền mắt Giang Ly cũng đỏ hoe, ánh mắt nhìn cô mang theo sự thương hại.

Khuôn mặt Long Kình Thiên vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra bất cứ tâm trạng gì.

"Tiểu Cửu, con muốn ăn gì? Mẹ đi mua cho con." Mạc Gia Di vươn tay, lau lau khóe mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Kỳ quái.

Thật là kỳ quái.

Thái độ của Mạc Gia Di đối với cô cũng chuyển biến quá nhanh đi?

Chẳng lẽ... Mạc Cửu cô mắc phải bệnh nan y gì rồi?

Nghĩ tới đây, Mạc Cửu trừng lớn hai mắt, nhìn về phía Giang Ly.

Giang Ly lập tức cúi thấp đầu xuống, không dám nói lời nào, rõ ràng cho thấy trong lòng có âm mưu.

A! Sẽ không máu chó như thế chứ?

Cô, cô thực sự mắc bệnh nan y gì đó sao?

"Tiểu Cửu, con nói gì đi, con đừng làm mẹ sợ." Mạc Gia Di đưa tay sờ lên trán Mạc Cửu.

Mạc Cửu nhìn về phía Mạc Gia Di lần thứ hai, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bà Mạc, có phải tôi.... xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Vốn muốn hỏi có phải tôi sắp chết hay không, nhưng cô lại cảm thấy chữ chết này quá xui xẻo, liền hỏi vòng vo một chút.

Viền mắt Mạc Gia Di đỏ hơn, hoảng loạn phản bác: "Không, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tiểu Cửu, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cố hết sức! Con yên tâm!"

Nói xong câu đó, nước mắt Mạc Gia Di liền ào ào rơi xuống.

Dáng vẻ như vậy...

Xem ra là sự thật rồi.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Bác sĩ cũng nói, Tiểu Cửu bây giờ chẳng qua không thể làm cơ thể bị tổn thương thôi. Con đỡ mẹ ra bên ngoài ngồi một chút nhé." Giang Ly dịu dàng khuyên nhủ bà ta.

Mạc Gia Di bụm mặt gật đầu, theo Giang Ly đi ra ngoài, loáng thoáng nghe được tiếng nói của Mạc Gia Di: "Đều tại mẹ, lúc nó còn nhỏ lại đưa nó đến nơi xa như vậy....."

Trong lòng ê ẩm, ai, không ngờ lúc bản thân mình sắp chết thì bà Mạc rốt cuộc cũng bộc phát lương tâm.

Mạc Cửu chớp chớp đôi mắt hơi sưng lên vì ngủ quá lâu của mình, lầm thứ hai chăm chú nhìn về phía Long Kình Thiên, thở dài nói: "Nói đi, là bệnh bạch cầu hay là ung thư giai đoạn cuối? Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Mạc Cửu thật sự không cảm giác được bản thân bị bệnh đến mức sắp chết.

Ngoại trừ cả người mất hết sức lực ra, cô cảm thấy mình rất có tinh thần mà!

Long Kình Thiên không nghĩ tới câu nói đầu tiên của cô gái lại là câu này, anh thoáng sửng sốt, ngưng mi hỏi: "Cái gì?"

"Lẽ nào không phải?" Mạc Cửu lẩm bẩm: "Hội chứng Parkinson là gì? Tôi cũng không biết bệnh gì gây chết người, vậy thì rốt cuộc tôi mắc bệnh gì?"