Chương 1

Thật là đáng buồn

Giang Nha vừa mới quyết định dọn đến phòng bạn trai ở chung, cô liền thu dọn hành lí trong phòng mình để dọn đến nhà Tiêu Khải Minh thế nhưng ngày đầu tiên đã phát hiện hắn nɠɵạı ŧìиɧ.

Trên giường hắn có bộ đồ lót ren xuyên thấu gợi cảm, trong thùng rác còn có vài ba cái áo mưa đã sử dụng qua.

Đối mặt với sự chất vấn của Giang Nha, Tiêu Khải Minh lại thừa nhận một cách khoái chí.

“Giang Nha, tôi cũng là một người đàn ông trưởng thành cũng có nhu cầu sinh lý, tôi với cô quen nhau hai năm, ngay cả hôn môi với tôi cô đều không vui, con mẹ nó, tôi cũng không phải hòa thượng, cô không cho tôi ngủ, vậy tôi chỉ có thể tìm người khác giải quyết.”

Trong quán cà phê, Giang Nha mặt biểu cảm vô tình mà đem tất cả lời Tiêu Khải Minh nói từng câu từng chữ cho bạn thân Bạc Du Du nghe.

“Con mẹ nó thằng chó má!”

Bạc Du Du đập mạnh xuống bàn: “Đồ lừa đảo! Bản thân quản không được thân dưới, tϊиɧ ŧяùиɠ lên não còn dám tìm lý do!”

Giang Nha "ừng ực" uống nửa ly cà phê đen không thêm đường, vị đắng chát lan đều trong khoang miệng.

“Phòng mình ở mới vừa dọn đi chủ nhà đã cho cháu trai bà ấy vào ở, không có phòng, đêm nay mình chỉ có nước ra đường cái ngủ.”

Giang Nha sầu khổ mà nhìn chằm chằm ly cà phê trước mặt, so với việc bị bạn trai cắm cho quả sừng to đùng cộng thêm thất tình, cô thấy giải quyết việc trước mắt vẫn là quan trọng hơn.

“Cái này…”

Bạc Du Du cũng có chút phát sầu, Giang Nha với cô mặc dù là bạn thân từ nhỏ, nhưng nơi làm việc khác nhau, nếu không cô có thể cho Giang Nha dọn qua ở cùng mình.

Giang Nha đi làm ở bệnh viện, căn nhà cô thuê ban đầu ngay đối diện bệnh viện cô làm, hiện tại thuê nhà khó, thuê nhà ở phù hợp về mọi mặt càng khó hơn.

“Nếu không như vậy đi.”

Bạc Du Du gãi gãi đầu: “Bạc Kỳ tháng trước dọn ra ngoài ở, nhà nó thuê gần với bệnh viện cậu làm, đi cũng chỉ mất hai mươi phút thôi ngồi xe buýt rất thuận tiện, nếu không cậu cùng nó thuê chung đi?”

Bạc Kỳ là em trai Bạc Du Du, nhỏ hơn các cô hai tuổi. Ba người từ nhỏ chính là cởi truồng cùng nhau lớn lên, sau này Bạc Kỳ đi Đế Đô học đại học, Giang Nha lại tham gia công tác, hai năm rồi không gặp mặt hắn.

“Bạc Kỳ hả.”

Giang Nha lắc đầu, có chút buồn rầu: “Tên nhóc đó đã trưởng thành, lỡ ngày nào đó nó mang bạn gái về, tớ lại thành bà chị già xấu hổ muốn chết.”