Chương 12

"Xin lỗi sếp…" Cô cố ý nói to, trong giọng nói còn mang theo sự ướŧ áŧ, dinh dính sau khi được thỏa mãn: "Không cần ký nữa, sếp cứ bận việc của mình đi."

"Đến đây."

Mộ Vãn Vãn nuốt một ngụm nước bọt, hồi lâu vẫn không thể nhấc chân lên.

Giọng điệu Quý Tu Viễn không vui tăng lên: "Tôi bảo cô tới đây."

Trái tim của Mộ Vãn Vãn chìm xuống.

Cô đã chuẩn bị tinh thần bị sa thải kể từ khi bước ra khỏi thang máy, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy giọng nói của Quý Tu Viễn.

Cô lê bước đi đến bàn làm việc của Quý Tu Viễn, trong lúc bước đi, đầu gần như vùi vào cổ. Cơ Tú Viễn dường như cảm thấy giao tiếp phiền phức nên đi thẳng đến trước mặt cô, khiến Mộ Vãn Vãn sợ hãi lùi lại một bước.

Chiều cao của cô chỉ đến bả vai Quý Tu Viễn, Quý Tu Viễn từ trên cao nhìn xuống mặt cô: "Ngẩng đầu lên."

Mộ Vãn Vãn túm quần áo, nghe thấy giọng nói ra lệnh của Quý Tu Viễn thì ngẩng đầu, nhưng mi rũ xuống lại không dám nhìn anh.

Hơi thở của cô vẫn chưa ổn định, sắc mặt đỏ bừng còn chưa biến mất, l*иg ngực phập phồng theo hơi thở, cổ áo và góc áo có chút lộn xộn.

Quý Tu Viễn đột nhiên đưa tay đến cổ cô, Mộ Vãn Vãn nhanh chóng né sang một bên giống như con thỏ bị sợ hãi, kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Quý...Quý tổng?"

Quý Tu Viễn không để ý tới động tác của cô, vẫn tiến lên chỉnh lại cổ áo cho cô: "Cô đi ra ngoài như thế này, người khác sẽ cho rằng tôi đã làm gì cô."

Trông bộ dạng của cô như thể bị anh xúc phạm.

Cô chỉ tập trung chỉnh lại qυầи ɭóŧ và váy chứ không để ý đến cổ áo thế nào?

Quý Tu Viễn nhẹ nhàng chỉnh sửa lại quần áo cho cô, Mộ Vãn Vãn cảm thấy thế giới này trở nên thần kỳ.

Sếp lớn lại có thể dung túng một nhân viên bình thường làm chuyện như vậy trong phòng vệ sinh của mình. Sau khi kết thúc, anh cũng không trách cô.

Những tin đồn về anh đều là sai sự thật.

Sếp lớn rõ ràng là một người tốt như vậy.

Sau khi người tốt Quý Tu Viễn chỉnh lại cổ áo cho cô, anh bình tĩnh nói: "Ban ngày sung sức như vậy, ban đêm ở lại tăng ca."

Mộ Vãn Vãn: ...

Mộ Vãn Vãn lơ đãng cả ngày.

Đây chỉ là ngày đầu tiên trong đời cô tiếp xúc với cái gọi là kɧoáı ©ảʍ cực hạn, trong một khoảng thời gian ngắn mà được thử nghiệm mấy lần, thậm chí cô đã nhận ra rằng đó là cao trào. Cả thể chất lẫn tinh thần của cô đều cảm thấy mệt mỏi, suýt chút nữa cô đã ngủ quên trong giờ nghỉ trưa.

Cô không có tâm trạng nghĩ đến sợ hãi nữa.

Để đảm bảo nhân viên có thể tràn đầy năng lượng trong giờ làm việc, bình thường Tập đoàn Vân Đỉnh không để cho mọi người tăng ca ngoại trừ nhân viên trực cố định. Mộ Vãn Vãn được đích thân sếp lớn chỉ định. Một nhân viên không cần phải tăng ca được trải nghiệm cảm giác ở lại công ty sau khi trời tối.