Chương 2

Mộ Vãn Vãn hít sâu một hơi, giả vờ dừng trang điện thoại ở trang hộp thư làm việc, tầm mắt lại dừng lại ở góc trên bên trái màn hình.

57,58,59...

Thôi xong rồi.

Mất tiền chuyên cần rồi.

"Ding~"

Một tiếng kim loại giòn tan vang lên khiến tinh thần của Mộ Vãn Vãn vô cùng căng thẳng giật thon thót.

"Hệ thống người lớn đã bị ràng buộc, mời kỳ chủ chọn một trong những nhiệm vụ sau đây..."

Giọng nói lạnh như băng mà lại máy móc từ bên tai truyền đến, Mộ Vãn Vãn nhìn Quý Tu Viễn bên cạnh, anh không nghịch điện thoại, cho nên âm thanh không phải từ trong điện thoại của anh truyền ra.

Mộ Vãn Vãn run rẩy nói: "Tổng, tổng giám đốc Quý, ngài, ngài có nghe thấy tiếng gì không?"

Quý Tu Viễn không nhanh không chậm, giọng nói lạnh như băng vang lên rõ ràng trong thang máy nhỏ hẹp: "Không."

Giọng nói kỳ lạ khi Quý Tu Viễn nói xong lại vang lên: [A. Nói tôi thích anh với Quý Tu Viễn.]

Mộ Vãn Vãn:...

Âm thanh đó rất rõ ràng, nếu là ảo tưởng của mình, cũng quá cụ thể, Quý Tu Viễn là ai, nàng làm sao dám?

Mộ Vãn Vãn bật đèn pin trên điện thoại kiểm tra xung quanh thang máy, rốt cuộc cái tiếng này phát ra từ đâu vậy.

[B. Dùng đèn flash chiếu lên mặt cô, đóng vai tang thi tứ chi vặn vẹo nói tôi thích anh với Quý Tu Viễn.]

Mộ Vãn Vãn:...

Sếp có cảm giác khoảng cách như vậy, chắc chắn sẽ không nói giỡn với cô, nói không nghe thì chắc chắn là không nghe thật.

Cũng không thể là một trò chơi khăm của công ty.

Mà lúc nãy nó nói là... hệ thống người lớn sao?

[Trong vòng mười giây nếu không chấp hành, hình phạt của ký chủ là bị bú √υ" sướиɠ lêи đỉиɦ trước mặt Quý Tu Viễn. Đếm ngược bắt đầu: mười, chín...]

Mộ Vãn Vãn:...

Cô cảm thấy may mắn vì sếp không nghe thấy, chỉ nghe được hai chữ "bú √υ"" đã làm cho mặt cô nóng lên, nếu lúc này đèn thang máy sáng lên thì Quý Tu Viễn có thể nhìn thấy cô đang đỏ mặt.

Chắc là mình tăng ca nhiều quá nên bị điên xong bị ảo giác chăng?

Thôi xong rồi, cô mới hơn hai mươi tuổi mà đã bị điên rồi.

Trong đầu cô đã bắt đầu phác họa thời điểm mình phát điên trước mặt mọi người bị đưa vào bệnh viện tâm thần, âm thanh kia còn đang đếm ngược không chút lưu tình, cô căn bản không tin có thể thật sự làm gì mình trước mặt Quý Tu Viễn.

[Hai, một, hết thời gian, ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ, hình phạt bắt đầu.]

Vừa dứt lời, Mộ Vãn Vãn bỗng nhiên cảm giác được trước ngực có cái gì đó ấm áp bao phủ lên, tê dại kịch liệt giáng lên người cô.

"A ưʍ..."

Cô thở dốc, vẫn chưa kịp cảm nhận được cảm xúc sợ hãi, chân đã mềm nhũn ra trước, thân thể loạng choạng tiến về phía thang máy.

Có... Có cái gì đó đang liếʍ ngực cô...

Khoang miệng nóng, đầu lưỡi cũng nóng, bú núʍ ѵú của cô, mới bú vài cái đã làm cho cô ngứa ngáy không chịu nổi.

Cái gì đó... Đang iếm...

Bình thường ngay cả lúc tắm rửa đυ.ng phải chỗ đó cũng sẽ làm cho thân thể có một loại phản ứng kỳ lại, không dám đυ.ng nhiều, bây giờ cũng không biết cái gì đó rất mềm đang múp núʍ ѵú của cô, hơn nữa rõ ràng là cách quần áo, nhưng thứ đó lại không có bất kỳ ngăn trở nào mà bú thẳng lên đầṳ ѵú trần trụi của cô."

Ngay cả trải nghiệm hôn môi với người khác cũng không có, kí©h thí©ɧ kịch liệt như vậy lập tức làm cho thân thể cô run lên.

Cái quái gì vậy?