Chương 5

Quả nhiên, âm thanh của hệ thống đã dừng lại, không có đề cập tới hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có kí©h thí©ɧ gì khác với cơ thể của cô. Mộ Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dời sự chú ý vào Quý Tu Viễn.

Cơ thể Quý Tu Viễn rõ ràng cứng ngắc, cúi đầu nhìn Mộ Vãn Vãn đang thất thố.

Mộ Vãn Vãn mặc dù sợ bẩn, nhưng cô lại sợ Quý Tu Viễn hơn cả bẩn. Trong tình thế cấp bách vừa rồi cô không nói gì đã lao đến mυ"ŧ núʍ ѵú của sếp. Lúc này thả lỏng, cảm giác áp bức của Quý Tu Viễn mới đặc biệt rõ ràng, trong lúc nhất thời Mộ Vãn Vãn không thể phân biệt được phải chăng là vì cơ thể Quý Tu Viễn khiến cơ thể cô run rẩy.

Cô vẫn duy trì tư thế ôm ngực mơ hồ nói: "Tôi, tôi mắc chứng sợ không gian kín, tôi sợ, tôi chỉ muốn ôm anh một chút thôi..."

Khi cô nói chuyện, hơi nóng và đầu lưỡi vẫn đang chạm vào ngực Quý Tu Viễn, áo sơ mi mùa hè không thể ngăn cản đầu lưỡi mềm mại của cô, khiến đầṳ ѵú của Quý Tu Viễn run rẩy khi bị chạm vào.

Cô nghĩ rằng, có lẽ cô sẽ mất công việc này.

Theo ký ức vừa rồi, Mộ Vãn Vãn vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, Quý Tu Viễn rêи ɾỉ, nhưng không đẩy cô ra, chỉ hơi nghiêng người sang một bên, nhưng Mộ Vãn Vãn lại đi theo anh mυ"ŧ ngực anh không buông.

Lúc này Quý Tu Viễn mới xác định Mộ Vãn Vãn là cố ý.

Anh cúi đầu nhìn Mộ Vãn Vãn, ánh mắt càng ngày càng tối tăm.

Cách một lớp quần áo, cô không thấy bất tiện sao?

Cô giải trình với bên nhân sự về việc đến muộn vào buổi sáng, nhưng bên nhân sự nói rằng họ cần chữ ký của nhân viên bảo trì thang máy để chứng minh người bị kẹt trong thang máy lúc sáng thực sự là cô mới có thể xóa bỏ lần đi trễ này. Tuy nhiên lúc công nhân sửa chữa thì cô không còn ở trong thang máy nữa, ngoại trừ lính cứu hỏa, chỉ có ông chủ biết cô bị mắc kẹt trong đó.

Nhân sự: "Vậy cô tới gặp sếp xin chữ ký đi."

Tiền thưởng chuyên cần là 800 nhân dân tệ, Mộ Vãn Vãn nghiến răng nghiến lợi quyết định đi gặp ông chủ.

Cô là trợ lý cho trợ lý của sếp, Mộ Vãn Vãn chỉ cần thông qua cấp trên của mình lấy được chữ ký của sếp, Lương Kỳ gọi điện thoại và báo cáo ngắn gọn công việc rồi mới đề cập đến việc này.

Giọng nói rất dễ nhận biết của Quý Tu Viễn phát ra từ trong điện thoại: "Ai?"

Giọng điệu của anh như thể người lãng phí thời gian của anh sẽ gặp rắc rối.

Mộ Vãn Vãn nhất thời cảm thấy hối hận, cho dù có bị trừ 800 tệ, cô cũng không nên làm phiền sếp lớn. Nghe chuyện của một nhân viên nhỏ nhoi như cô làm lãng phí mười giây quý báu của Quý Tu Viễn. Thời gian đó có thể ảnh hưởng đến một đơn hàng trị giá hàng chục triệu đồng của Quý Tu Viễn.