Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chốn Hư Vô

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới sự hướng dẫn của Hồ Lăng, thêm cả tự bản thân Huyên Tử chăm chỉ khổ luyện, trình độ ca hát của cô tiến bộ nhanh như bay.

Có điều cũng xuất hiện một vài vấn đề, chính là Huyên Tử bị thiếu ngủ một cách nghiêm trọng.

Ngủ quá ít, đầu óc đặc quánh, chẳng có sức để hát, càng dễ phá hỏng giọng hơn nữa.

Thấy tình hình như vậy, Hồ Lăng đề nghị cô ấy dứt khoát live steam luôn cả quá trình luyện tập của mình, làm thành một series. Huyên Tử lo lắng như vậy thì sẽ khiến live stream càng nhàm chán hơn, Hồ Lăng nói: “Không chắc đâu, cái nghề live stream này ấy à xem lâu rồi thì cứ như trở thành show truyền hình thực tế vậy. Mỗi ngày đúng giờ đúng nơi, nhân vật chính là bản thân cô, người xem cũng muốn xem vai chính diễn kịch mà. Còn nữa, cô đừng trang điểm đậm quá, đổi phong cách đi.”

Hồ Lăng làm mẫu cho cô ấy vài kiểu trang điểm, Huyên Tử đáp với giọng buồn rầu lo âu: “Như thế này thì có nhạt quá không, con trai sẽ không thích đâu,”

“Ai nói không thích?” Hồ Lăng nghĩ đến điều gì đó, nói một cách lạnh lùng: “Nếu mà không thích thì vị trí hoa khôi trường năm đó là của tôi rồi.”

Hai người đang thảo luận những vấn đề này ở quầy thu ngân, nội dung thỏa luận thì đúng lúc lại bị Triệu Lộ Đông đi ngang qua nghe được.

Hồ Lăng: “… Biểu cảm của anh là thế nào hả?”

Triệu Lộ Đông đi ngang qua mà không thèm liếc nhìn.

Họ đã quen nhau quá lâu rồi, thậm chỉ chỉ cần nhìn bóng lưng của anh Hồ Lăng cũng có thể thấy được thái độ của anh.

Hồ Lăng nhướn người.

“Này! Triệu Lộ Đông anh có ý gì hả!”

Không thấy đâu rồi.

Huyên Tử nằm sấp lên quầy thu ngân, cười nói: “Anh Đông đẹp trai thật đó.”

Hồ Lăng tưởng mình nghe nhằm rồi: “Hả? Đẹp trai? Anh ta?”

Huyên Tử nói: “Đẹp trai đó, hơn nữa nhé anh Đông còn là một chàng trai tốt, ngoài lạnh trong nóng, lòng dạ tốt lắm.”

Hồ Lăng mím môi thành một đường, nói kiểu không mặn không nhạt: “Bạn trai ai đó còn đang ở tỉnh ngoài còn mình thì chơi “bắn tỉa” rồi à.”

Cái khác thì Huyên Tử phản ứng chậm, như mấy cái móc méo kiểu này thì một giây là hiểu hết.

“Chị đừng vu oan cho tôi! Tôi chỉ đơn giản là tán thưởng mà thôi, huống hồ anh Đông cũng đâu thích kiểu như tôi đâu.”

Lòng Hồ Lăng chấn động: “Cô biết anh ấy thích kiểu gì hả?”

“Trước đây lúc cả đám con trai nói chuyện hình như đã từng nhắc đến, anh Đông thích kiểu dịu dàng biết săn sóc ấy.”

Dung tục!

Hồ Lăng bĩu môi, rồi hỏi tiếp: “Anh ta từng yêu ai chưa?”

“Cái này thì lại chẳng nghe nói bao giờ.”

“Không ai thèm ấy mà.”

“Ai nói vậy!” Huyên Tử lên tiếng giúp ông chủ, “Bản thân chị cũng đang độc thân đó? Nói người ta chả ai thèm.”

Hồ Lăng: “Do tôi bận, không có thời gian, cô có tin là chỉ cần tôi mở miệng, người theo đuổi sẽ xếp hành dài luôn không. Cô không phát hiện là gần đây có mấy người đến lên mạng đều ngồi cố định ở mấy chỗ ngay cửa à? Để ngắm ai nào?”

Huyên Tử: “Ồ, chị nói mấy người thợ hồ đó à?”

“…” Hồ Lăng trừng mắt, “Cô đừng có quan tâm người ta làm cái gì, chuyện nào ra chuyện đó!” Cô trích lời Tôn Nhược Xảo hay nói. “Còn nữa nhé, tôi khuyên cô đừng có mà con mắt cao hơn cái đầu, xem thường tầng lớp người dân lao đông, cái kiểu không biết đủ này thì sớm muộn gì cũng chịu thiệt!”

Hồ Lăng nói đến chuyện đạo đức tầng lớp cao thấp, ép Huyên Tử đến nói trăm lời khó biện bạch, tức đến nỗi phải cắn môi.

“Chị toàn lý lẽ!”

Hồ Lăng xòe tay.

“Vốn dĩ là vậy mà.”

Huyên Tử dậm chân: “Hồ Lăng, cái mặt chị to như cái mai cua vậy đó!” Sau đó tức giận bỏ đi.

Hồ Lăng thắng võ mồm, đắc ý đến nỗi nói theo bóng lưng của cô ấy: “Phải học tôn sư trọng đạo đó!”

Cãi nhau xong rồi, nên làm gì thì làm cái đó.

Hồ Lăng đặt ra nội dung lưu trình live stream tỉ mỉ cho Huyên Tử, giống như lúc trước lập kế hoạch cho các tiết mục ở trường vậy, nói với cô ấy thời điểm nào nên làm những gì.

Lúc mới bắt đầu Huyên Tử có hơi không nắm bắt được vấn đề, độ hot xuống càng thấp hơn, cô có hơi nản lòng, nhưng từ đầu chí cuối không hề có ý chất vấn Hồ Lăng.

Cái sự tín nhiệm này khiến tính trách nhiệm nơi Hồ Lăng càng bộc phát mạnh mẽ hơn.

Cô chạy đi tìm Triệu Lộ Đông, muốn ứng lương trước.

Triệu Lộ Đông đang ăn mì gói trong văn phòng, nghe vậy thì ngước mắt nhìn.

“Làm gì?”

Hồ Lăng nói: “Giúp Huyên Tử đổi thiết bị live stream.”

Triệu Lộ Đông húp một đũa mì gói, nói một cách nhàn nhạt: “Hồ lương thiện, mình thì nghèo sạch túi, mà còn muốn thay thiết bị cho người khác.”

Hồ Lăng bị châm chọc khiến má muốn hơi nóng lên: “Tôi cũng đâu có nói là tiền Tiểu Long trộm tôi không trả đâu.”

Triệu Lộ Đông cười khẩy.

Hồ Lăng gấp gáp muốn đổi mic cho Huyên Tử, không thèm để ý đến những lời châm chọc của anh, thúc giục: “Đừng cười nữa! Có cho ứng lương trước được không thì nói.”

Triệu Lộ Đông: “Gấp cái khỉ, đợi ông đây ăn xong đã.”

Thế là Hồ Lăng chỉ có thể ngồi trên sô pha, thưởng thức Triệu Lộ Đông khi đang ăn mì.

Giữa lúc đó hai người chẳng nói gì.

Triệu Lộ Đông vừa ăn vừa xem máy tính, không biết là trong đó đang có cuộc thi của game nào, anh xem đến nỗi không thể tập trung hơn.

Hồ Lăng quét mắt qua bàn anh, nước lọc, mì gói, xúc xích…

Bây giờ kết toán cả ngày trong tiệm đều do cô làm, Hồ Lăng hiểu tình hình tài vụ vô cùng. Phí lên mạng thì miễn cưỡng dùng cũng coi nhưu là đạt yêu cầu, cộng thêm ít tiền live stream và tiền thưởng ở các cuộc thi chèo chống, tính tổng hết thảy thì cũng tàm tạm, cũng thuộc dạng có lời, Nhưng vì Triệu Lộ Đông chi tiêu quá nhiều, mỗi tháng cũng chẳng còn dư được là bao.

Tiếp xúc lâu rồi, Hồ Lăng cảm thấy Triệu Lộ Đông có một cái tật… cũng không phải là tật gì, chỉ là một thói quen vè tính cách thôi – “thích làm việc thiện” quá mức. Mặc dù bản thân Hồ Lăng cũng đang tính sẽ mua thiết bị cho Huyên Tử, nhưng ít nhiều gì cũng là vì nhìn trúng được cái giọng hát đặc biệt của Huyên Tử, cảm thấy cô ấy có thể phát triển trên con đường streamer, có thể kiếm tiền. Nhưng Triệu Lộ Đông không như thế, anh đến nổi hết lòng hết dạ với anh em của mình, có khả năng kiếm ra tiền hay không thì anh cũng sẽ giúp đỡ.

Thật ra với tình hình lợi nhuận trong tiệm thì vốn không thể chấp nhận được chi tiêu khoảng lương lớn, cho nên một người làm chủ như Triệu Lộ Đông, ngày nào cũng phải ăn mì gói uống nước lọc, dành được ít tiền lại mời anh em đi ăn uống. Hồ Lăng đến làm được mấy tháng rồi, cũng chẳng thấy anh mua quần áo mới cho mình, mấy cái áo thun nhão nhẹt thì cứ mặc đi mặc lại, đen thì cũng giặt thành xám hết rồi.

Cái tính này có tốt có xấu, Hồ Lăng nói không rõ được, cô chỉ thỉnh thoảng cảm thấy anh hơi ngốc… nhưng nếu xét trên mặt ý nghĩa nào đó, bản thân cô cũng là một trong những người được lợi từ cái tính cách “ngốc nghếch” này.

Hồ Lăng chặc lưỡi nhè nhẹ.

Cũng may mà cơ thể và mặt mày cũng được, không bị người ta khi dễ, thế mà còn có người khen đẹp trai…

Triệu Lộ Đông cảm nhận được, mắt không rời màn hình, hỏi: “Làm sao thế?”

Hồ Lăng cúi đầu ngắm nghía móng tay của mình: “Không sao hết.”

Triệu Lộ Đông ăn mì gói xong, húp thêm hai muỗng canh, quăng muỗng đi, để về trước hai mét.

“Dọn dẹp đi.”

“…”

Hồ Lăng cảm thấy con người này tiềm tàng khuynh hướng S*.

*Trong Bɖʂʍ, S có nghĩa là bạo da^ʍ, thích ngược, thích gây âu sầu cho người tình.

Là người có việc nhờ vả, phải nhịn.

Hồ Lăng nặn ra nụ cười giả tạo, dọn dẹp hộp mì gói, lau bàn, sau cùng còn rót cho Triệu Lộ Đông ly nước.

“Ông chủ,” Cô cười nói, “Còn có gì dặn dò không?”

Triệu Lộ Đông: “Ông chủ? Sao không kêu anh nữa rồi? Bốn mươi ngàn chỉ kêu có ba lần, đắt đó.”

Tai Hồ Lăng nóng cả lên, con người gì thế này, còn có chút xấu xa nữa? Cô không thèm phối hợp nữa, hai tay đập lên bàn.

“Rốt cuộc là có ứng lương được không? Anh do dự cái gì thế, tiền xài cũng là tiền tôi, nếu như hiệu quả live stream của Huyên Tử tốt lên, không phải anh cũng kiếm thêm được tiền à?”

Triệu Lộ Đông cơm no rượu say, nhìn cả người lười biếng hản.

“Cô còn biết là kiếm tiền cho tôi?”

Sự nhẫn nại của Hồ Lăng tụt đến mức thấp nhất, giương cằm lên.

“Triệu Lộ Đông.”

Triệu Lộ Đông thong thả đứng dậy.

“Đi thôi.”

“Đi cái gì?”

“Không phải cô muốn đi mua thiết hả, tôi đi với cô.”

“Anh đi làm gì?”

Triệu Lộ Đông đi đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống.

“Thế này,” Anh nói, “Tôi cho cô hai sự lựa chọn. Một, tự cô đi, tự cô tốn tiền; hai, dắt tôi theo, tôi trả tiền. Cô…”

“Hai!” Hồ Lăng phản ứng ngay tắp lự.

Triệu Lộ Đông cười hừ một tiếng, đi ngang qua người cô.

Đàn ông con trai chỉ cần hào phóng, thì mùi mì gói trên người cũng không còn khó chịu.

Buổi chiều Triệu Lộ Đông lái xe, chở Hồ Lăng cùng đến trung tâm thương mại mua thiết bị.

Hồ Lăng nói: “Mua của Lewitt ấy, tôi quen giám đốc kinh daonh của cửa hàng họ, có thể nhận giảm giá trên toàn quốc.”

Cửa sổ xe phía Triệu Lộ Đông mở một nửa, một tay anh gác trên vô lăng, Anh không có hứng thú với việc mua micro hãng nào, cả đường đi cứ nghe Hồ Lăng lảm nhảm việc thiết bị chỉnh âm chuyên nghiệp có nhiều công năng tốt cỡ nào, nghe đến nỗi đầu hơi nhức, nên châm một điếu thuốc.

Hồ Lăng: “Giọng của Huyên Tử rất đặc biệt, nhưng bây giờ cái độ nhạy của cái mic mấy chục đồng đó không được nữa, không bắt được âm, tệ quá rồi.”

Đi qua một cái ngã tư, Triệu Lộ Đông giẫm phanh, tiện thể hỏi: “Cô từng học hát à?”

“Lúc học đại học có học lớp thanh nhạc.”

“Cô học chuyên ngành gì?”

“Truyền thanh đó.”

“Ồ.”

Đột nhiên Hồ Lăng cười giảo hoạt, bụng dạ độc ác hỏi ngược lại: “Còn anh?”

Im lặng hai giây, Triệu Lộ Đông nhìn cô một cách lạnh lùng.

“Học đại học thì nhất rồi.”

“Nhất rồi!”

Triệu Lộ Đông hứ một tiếng, rồi lái xe.

Thời tiết rất tốt, tâm trạng của Hồ Lăng càng tốt hơn, nhàn nhã ngâm nga vài câu hát dân gian.

Triệu Lộ Đông: “Hát một bài đàng hoàng nghe thử coi.”

Hồ Lăng quay đầu nhìn anh, Triệu Lộ Đông không di chuyển tầm mắt mà nhìn thẳng về phái trước.

Rất lâu sau không ai trả lời, anh hỏi: “Làm sao thế?”

Hồ Lăng hỏi ngược lại: “Anh mới làm sao thế đo?”

“Kêu cô hát một bài không được hả?”

“Sao tự dưng lại hát?”

“Dù sao thì cũng rãnh rỗi mà.”

“Rãnh thì anh nghe đài phát thanh không phải là được rồi hả?”

“…”

Triệu Lộ Đông mím môi, Hồ Lăng thấy anh như đang âm thầm cắn răng vậy, bỗng chốc tâm trạng càng tốt hơn.

Có phải là bản thân cô cũng có khuynh hướng S không?

Triệu Lộ Đông trầm mặt nhấn nút mở đài phát thanh. Vừa mở, Hồ Lăng liền đóng.

Đuôi mắt Triệu Lộ Đông co rút, “Rốt cuộc cô muốn… shhh!” Anh hơi kích động, không chú ý đến tàn thuốc, để nó rơi trên cổ tay, bỏng đến nổi hít hà, nhắn dập điếu thuốc một cách căm phẫn.

Hồ Lăng nhìn mặt anh đỏ cả lên, vỗ đùi cười ha hả.

Tiếng cười của Hồ Lăng đặc biệt cực kỳ, nhất là khi cười lớn, trung khí* gọi là đầy đủ, làm cho vô lăng trong tay Triệu Lộ Đông cũng run theo. Tay anh càng niết càng chặt, lòng thầm tính toán, hôm nay cách ngày cô mua bánh bao nhận lỗi… đã qua được hai mươi ngày chưa?

*Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.

Mẹ nó thời gian áy náy nhận lỗi của cô gái này ngắn quá đó!

Anh gọi tên cô một cách hung dữ: “Hồ Lăng!”

Hồ Lăng thấy anh tức đến nổi đỏ cả mắt, cũng thấy mình có hơi kiêu ngạo quá mức, cũng bớt bớt lại, hắng hắng giọng.

“Đến nơi rồi, còn nghe đài phát thanh gì nữa.”

Nhìn bên ngoài, đúng thật là đã đến rồi.

Vừa dừng xe, Hồ Lăng cứ đi như không có chuyện gì.

Trời thu trong xanh, không gợn bóng mây.

Triệu Lộ Đông bước xuống bị gió mát thổi qua, lửa giận cũng đã tản bớt chẳng còn bao nhiêu.

Quá trình mua thiết bị rất thuận lợi, vốn dĩ Hồ Lăng định mua cái Lewitt LCT240 là được rồi, hơn hai ngàn, cũng đủ cho Huyên Tử dùng rồi. Không ngờ rằng bỗng dưng ông chủ Triệu trở nên hào phóng, nâng cấp tại chỗ, chọn luôn cái 540S, giá gấp mấy lần.

Hồ Lăng những mấy thiết bị này, như ruồi đậu trên tay, hai mắt phát sáng.

Sau khi trở về, Hồ Lăng chỉnh tiếng mất cả nửa ngày.

Lúc Huyên Tử đến để làm đã thấy bộ thiết bị mới, hưng phấn đến nỗi ôm chầm lấy Hồ Lăng rồi thét lên.

Hồ Lăng vỗ về cô: “Bình tĩnh chút nào, đừng cứ như chưa từng thấy trên đời chứ, anh Đông của cô tặng đó.”

Huyên Tử lại quay người ôm Triệu Lộ Đông như gấu.

Triệu Lộ Đông xách cổ cô ấy lên: “Được rồi được rồi, đi xuống.”

Huyên Tử kích động ngồi luôn xuống ghế, đυ.ng cái này, chạm cái kia. Hồ Lăng nhìn cô ấy vui vẻ đến như vậy, cứ như nuôi lớn một đứa trẻ vậy, thấy an ủi vô cùng.

Vừa quay đầu, Triệu Lộ Đông đang nhìn mình.

Hồ Lăng: “Làm sao thế?”

Triệu Lộ Đông châm biếm: “Lại kêu tôi là anh rồi?”

Hồ Lăng vả miệng.

“Lỡ lời.”

Hai người sánh vai nhau bước ra ngoài, Hồ Lăng hỏi: “Này, có phải là anh rất hưởng thụ cảm giác người khác gọi mình là anh không.”

Tay Triệu Lộ Đông đút vào túi quần, chẳng nói chẳng rành.

Hồ Lăng: “Sao mà anh lại con nít vậy chứ!”

Anh không quan tâm đến cô, đi đến cuối đường, một người quẹo trái đi vào quầy thu ngân, một người quẹo phải đi chơi game.

Hồ Lăng đưa đề thi phổ thông của Học viện âm nhạc Trung Quốc* cho Huyên Tử, để cô bắt đầu học từ đầu. Cô ấy cũng đã thay đổi tiêu đề live stream, đơn giản là “Tự học thi cấp mười.”

*Học viện âm nhạc Trung Quốc (Nhạc viện Trung Quốc) – China Conservatory of Music: được thành lập vào năm 1964 và được biết đến như là cái nôi của các nhạc sĩ Trung Quốc, nghiên cứu và giáo dục âm nhạc Trung Quốc độc đáo, và đào tạo tài năng về lý thuyết âm nhạc Trung Quốc, sáng tạo âm nhạc Trung Quốc và trình diễn âm nhạc.

Hồ Lăng vừa soạn những bài viết nặc danh để đăng lên diễn đàn ECL, vừa nghiên cứu độ hot của nền tảng, quyết định sẽ bỏ tiền mua một ít nhiệt, tuyên truyền giúp Huyên Tử.

Sau khi trải qua thời gian mò mẫm lúc ban đầu, độ hot của live stream dần tăng cao.

Hơn nữa có lẽ là do đã thay đổi nội dung của live stream, sau khi mở lại live stream đã hấp dẫn một nhóm người xem mới, mặc dù họ vẫn để ý đến vẻ ngoài của streamer nữ, nhưng ít nhất nó không phải là thứ duy nhất họ để ý nữa rồi.

Hồ Lăng điều chỉnh màu lens giúp Huyên Tử, bày trí phòng ốc lại hoàn toàn, đi theo phong cách Nhật Bản, làm nổi bật giọng hát mềm mại từ tính của cô.

Độ hot tăng kahs là chậm, nhưng số lượng bình luận lại tăng rõ rệt, chủ đề trò chuyện hài hòa hơn trước đây rất nhiều.

Có một buổi tối, trong live stream Huyên Tử thảo luận với người xem chẳng được là bao xem thi cấp một thì nên chọn bài hát nào, cá nhân cô ấy muốn hát bà “Sau này” của Lưu Nhược Anh.

Mục bình luận có người nói: “Giọng của cô thích hợp hát bài Aisareru Hana của Nakajima Miyuki hơn.”

Huyên Tử không hiểu, hỏi: “Bài này là bài gì thế?”

Người đó nói: “Bản tiếng Trung là “Hóa ra anh cũng ở đây.”

Huyên Tử à một tiếng, nói: “Vậy để tôi thử xem.”

Cô ấy hát bài đó một lần, mục bình luận liên tục khen hay, cô hỏi người đưa ra ý kiến ban nảy: “Anh trai anh cảm thấy thế nào?”

Thật lâu chẳng thấy người đó nói gì, Huyên Tử cứ tưởng anh ta đi rồi… Vào ngay lúc này, đột nhiên màn hình hiện lên một biểu tượng Minh Tinh Chiến Hạm.

Vì cái Chiến Hạm này mà Huyên Tử ngồi ôm mặt khóc trong live stream năm phút liền.

Người đó cổ vũ trong mục bình luận: “Cố lên.”
« Chương TrướcChương Tiếp »