Chương 52

Triệu Lộ Đông nhìn cô cười điên cường, lạnh lùng nói: “Thoải mái rồi à?”

Hồ Lăng vui chết đi được, ôm chầm lấy anh, lắc qua lắc lại.

“Sao mà anh hề dữ vậy hả!”

Lắc tới lắc lui lắc tới lắc lui hết lắc nữa rồi, cánh tay cô bị Triệu Lộ Đông giữ lấy. “Vui đến thế à?” Cô bị anh nắm tay, nhưng cánh tay lại rất gần mặt của anh, Hồ Lăng nhìn khuôn mặt khô khan của anh, bỗng dưng nhấc một ngón tay lên, chỉ chỉ lên đó, nói với giọng bay bổng: “Đúng thế đó.”

Triệu Lộ Đông trốn ra sau, nhíu mày.

“Làm gì đó?”

Hồ Lăng: “Chọc chó.”

Anh hơ nhẹ một tiếng, để lộ chân tướng.

“Sàm sỡ tôi đúng không.”

Hồ Lăng lại vuốt vuốt, thổi vù vù, giọng càng nhẹ nhàng hơn: “Đúng thế đó.”

Triệu Lộ Đông im lặng vài giây, nói: “Đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

Hồ Lăng: “Hậu quả gì?”

Triệu Lộ Đông giơ tay, chỉ xung quanh căn phòng này.

“Cô nhìn xem mình đang ở chỗ nào?”

“Nhà nghỉ đó.”

Triệu Lộ Đông tiếp tục chỉ vào tủ đầu giường.

“Cô mở ngăn kéo đó ra đi.”

Hồ Lăng mở ra, bên trong bày một dãy bαo ©αo sυ đủ các thương hiệu, cô quay đầu lại, Triệu Lộ Đông vẫn nhìn cô với cái biểu cảm đó, rồi lại hỏi.

“Đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

“Triệu Lộ Đông.” Hồ Lăng mím môi, “Anh đúng là tên thô tục.”

“Tôi thô tục, vậy cô sàm sỡ tôi thì cô là gì?”

Hồ Lăng đặt hai tay lên ngực, giới thiệu bản thân một cách công khai.

“Tôi là thiếu nữ thuần khiết.”

“?”

Triệu Lộ Đông nhăn trán mà để lộ hết cả nếp nhăn, Hồ Lăng cười hihi, rồi lại lắc lư anh, véo lấy mặt anh, véo cổ anh, một đợt chà đạp ra trò.

Triệu Lộ Đông bị véo cho ngứa ngáy, cũng muốn giơ tay ra, Hồ Lăng lập tức cảnh cáo: “Không được!”

“Tại sao?”

“Vì tôi thuần khiết, còn anh thô bỉ.”

“Vãi…” Triệu Lộ Đông không còn gì để nói, nằm lui ra sau, đổ vật ra giường. Hồ Lăng nhoài người ra cạnh anh, giơ tay chọt chỗ này chọt chỗ kia, thỉnh thoảng lại chọt vào xương sườn của anh, làm anh rụt người lại, nhíu mày ây vài tiếng, cô cảm thấy mình như đang chơi với món đồ chơi bự vậy.

Chuyện đời khó lường mà.

Hồ Lăng thầm nghĩ, lần này trước khi ra đường, ai mà có thể ngờ sẽ phát triển như bây giờ.

Cô gác cằm lên cánh tay Triệu Lộ Đông, lười biếng hỏi: “Triệu Lộ Đông này, anh nói xem hai chúng ta coi như là gì?”

Anh nhắm mắt.

“Cô nói nó là gì thì là như vậy.”

“Vậy thì không là gì cả!”

Anh mở trừng mắt nhìn cô, rồi lại nhắm lại, rút cánh tay ra nằm nghiêng qua một bên. Cằm Hồ Lăng cũng đi theo đó, rồi lại gác lên vai anh. Cô cảm thấy trên người anh luôn tản ra một chút nhiệt ấm áp, còn thoải mái hơn cả ánh mặt trời.

Cô nói: “Triệu Lộ Đông, tôi cảm thấy anh rất giống trai đểu.”

Triệu Lộ Đông haha vài tiếng.

“Đúng, tôi là trai đểu.”

“Thật đó.” Hồ Lăng có chứng cứ cả, “Anh nhìn xem những suy nghĩ không đứng đắn khi nảy của anh, đúng là chẳng thể nhìn nổi.”

Anh không nói gì.

Cô nằm nghiêng sau lưng anh, ở lưng anh có mùi còn thơm hơn nữa, cô nhẹ nhàng hít mộ hơi, ngẩn ngơ cả đáy lòng và thoải mái cả tinh thần.

Ban nãy, khi cô biết được mình chọc anh giận đến nỗi khóc cả ra, hình như là lòng cô đã xác định chuyện gì đó rồi, có một chút niềm hân hoan nho nhỏ.

Triệu Lộ Đông là người nặng tình, anh cũng chẳng hướng nội gì, nhưng có lẽ là do phải đảm đương gia đình từ sớm và luôn đóng vai trò “trụ cột” giữa đám bạn, nên số lần anh thẳng thắn bộc lộ tình cảm chẳng có là bao. Nhưng mà, anh thừa nhận những thay đổi trong tâm trạng của mình mà không hề ngại ngùng. Hồ Lăng rất thích tính cách đó của anh, nên làm thế nào thì làm thế đó, không giả vờ giả vịt.

Hồ Lăng suy nghĩ, có cần nhân khoảnh khắc này, cho anh cơ hội để tỏ tình không.

Nhưng cho dù họ không tỏ tình, thì cô vẫn sẽ cứ muốn làm gì cho anh hì làm thôi, chỉ cần những cái có ảnh hưởng đến anh trên danh nghĩa. Cô có hơi chìm đắm trong cảm giác đơn phương “ăn hϊếp người ta”, thật sự là khiến người ta bị nghiền đó.

Cô đập trán mình vào lưng Triệu Lộ Đông, lén lút mím môi cười.

Anh mệt đến nổi nửa tỉnh nửa mê, nói nhỏ: “Sao thế?”

Hồ Lăng hất cằm, đập đầu vào lưng anh vài phát. Anh quay người lại, cặp mắt mệt mỏi nửa nhắm nửa mở. Hồ Lăng cố ý nói: “Thứ đàn ông thô bỉ, không được động tay động chân đó.” Động tác của anh hơi ngưng lại, giang tay ra, cứ như ôm lấy cô trong vòng tay mình vậy. Rồi anh lại nhắm mắt lại, giọng hơi khàn: “Tôi ngủ một chút, chiều nay còn phải lái xe nữa.”

Cô yên lòng yên dạ nằm trong lòng anh, thầm nghĩ, anh có phải là trai đểu hay không thì không biết, nhưng cô thì rất có tố chất tiềm ẩn để trở thành một cô gái hư.

Đúng thật là Triệu Lộ Đông mệt lắm rồi, anh vào giấc rất nhanh, Hồ Lăng nằm một lúc, rồi hơi ngồi dậy, đến quầy lễ tân để thuê thêm hai giờ nữa.

Chiều đến thì Triệu Lộ Đông tỉnh giấc, anh ngủ mà đầu tóc tán loạn.

Hồ Lăng đang ngồi chơi điện thoại ở ngay bàn, cô nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, nhìn thấy anh đang ngồi dậy trong bộ dạng say ngủ.

“Anh tỉnh rồi à?”

“… Ừm.”

“Đi rửa mặt đi.”

“Ừm.”

Anh cứ như bị điều khiển vậy, lắc qua lắc lại đi vào nhà vệ sinh, đi vệ sinh, rồi đi rửa mặt. Khi đi ra ngoài thì đã tỉnh táo hơn rồi. Hồ Lăng cảm giác được anh đi đến sau lưng mình thì dừng lại. Giây tiếp theo, mặt của cô bị hai tay giữ chặt, ngước cằm lên.

Một trên một dưới, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí rất tốt.

Hồ Lăng cảm thấy nếu cảnh này mà ở trong phim, thì chắc sẽ là cảnh slow motion.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên hai tay Triệu Lộ Đông lại đẩy vào giữa, ngũ quan của Hồ Lăng lập tức như cái bánh bao, bị dúm lại một chỗ.

“Này!” Hồ Lăng nổi điên, Triệu Lộ Đông bật cười haha, nói một câu: “Mặt có nhiều thịt thì đùa vui ghê ha.”

Hồ Lăng giận dữ đáp: “Mặt này gọi là căng tròn trắng sáng! Đồ ngốc!”

Triệu Lộ Đông vỗ vỗ vai cô.

“Đi thôi, về nhà nào.”

Hai người dọn dẹp đồ đạc rồi rời khỏi nhà nghỉ, ăn một bữa cơm ở tiệm ăn nhanh gần đó, bắt đầu lên đường về nhà.

Lên xe, Hồ Lăng cởi giày, ôm đầu gối ngồi ở ghế lái phụ, tay thì gửi tin nhắn, liên tục không ngừng.

Triệu Lộ Đông nhìn thấy, hỏi cô: “Cô đang nói chuyện với ai thế?”

Hồ Lăng “Mẹ tôi, hỏi tôi khi nào về, cô của tôi mới đến nhà dùng cơm.”

Triệu Lộ Đông ăn no ngủ đủ, tâm trạng rất tốt, nhìn Hồ Lăng mấy lần, hình như là muốn nói gì đó với cô. Nhưng Hồ Lăng lại hoàn toàn tập trung tinh thần vào điện thoại, anh cũng không làm phiền cô.

Thật ra Hồ Lăng cũng muốn nói chuyện với anh cho đàng hoàng, nhưng tin nhắn này bắt buộc cô phải trả lời.

Cô của Hồ Lăng được coi như là một trong những “chủ nợ lớn” của nhà họ, vốn dĩ dượng của cô cho vay nhỏ, trước đây khi vốn xoay vòng của Hồ Khiêm gặp trục trặc, họ đã mượn một số tiền, lãi suất hai phần trăm, đến bây giờ thì đã lên gấp mấy lần rồi.

Hồ Lăng vò đầu.

Triệu Lộ Đông: “Làm sao thế?”

“Không.” Cô không muốn nhắc đến chuyện này với Triệu Lộ Đông. “Đang nghiên cứu coi tối nay ăn gì.”

“Vậy ăn gì thế?”

“Toàn là mẹ tôi tự làm cả.”

Cằm Hồ Lăng đặt lên đầu gối, bấm điện thoại. Bỗng nhiên đầu cô nặng hơn, Triệu Lộ Đông nhấc tay ấn lên đầu Hồ Lăng.

Hồ Lăng: “Làm gì đó.”

Triệu Lộ Đông: “Không làm gì hết.”

Hồ Lăng liếc anh, cười nói: “Đồ khùng…”

Chiếc xe màu đen nhỏ nhắn chạy trên đường cao tốc.

Đường về nhà chạy từ đông sang tây, ánh trời chiều dịu dàng ấm áp, đã không còn nhwusc mắt như ban ngày nữa.

Lái hơn một tiếng đồng hồ, đến lượt Hồ Lăng ngáp một cái, cô thả ghế lái phụ xuống.

“Không nói chuyện với anh nữa, anh lái xe cho đàng hoàng đó, chú ý đừng có đánh võng, tôi phải nghỉ ngơi chút đã.”

Sau khi ra lệnh, Hồ Lăng tìm một tư thế thoải mái rồi cuộn người lại, sau đó thì nhắm mắt.

Triệu Lộ Đông mở nhạc, chỉnh âm lượng nhỏ lại, lặng lẽ lái xe.

Trong mắt anh, trong tai anh, bao gồm cả trong khoang mũi anh thỉnh thoảng vẫn ngửi được hương nước hoa thoang thoảng, thế mà anh lại có cảm giác lãng mạn bình yên của tháng năm.

Cho đến khi cô gái bên cạnh bỗng nhiên ngước đầu dậy như cái xác, vô cùng căm giận nói: “Không ngủ được, chói mắt quá!”

Mặt Triệu Lộ Đông cạn lời, cởϊ áσ khoác, chụp lên đầu cô.

Hồ Lăng còn hơi chê bôi nữa.

“Mùi gì thế, thối quá.”

“Không thể nào, mới vừa giặt xong mà.”

“Dính mùi khói thuốc là thối.”

Triệu Lộ Đông nhìn cô hết mấy giấy.

Hồ Lăng xùy một tiếng, rồi lại nằm ra đó.

Khi cô bị Triệu Lộ Đông đánh thức lần nữa, thì trời đã tối đén, Hồ Lăng mơ mơ hồ hơ vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện Triệu Lộ Đông đã đậu xe dưới khu nhà mình rồi.

“Cũng được đó…” Hồ Lăng ngáp một cái thật dài nói, “Rất tự giác.” Rồi tiện tay trả áo khoác cho tài xê. “Bye bye.”

“Ngày mai có đến không?” Anh mở cửa sổ xe, cúi người hỏi.

Hồ Lăng cố ý nói: “Đến gì mà đến, không phải ai đó bảo là đóng cửa dẹp tiền à?”

Anh ngoắc ngoắc tay với cô, cô nhích qua đó, rồi lại bị tay anh vồ lấy.

Hồ Lăng hít hà rồi giơ móng vuốt ra vồ anh. “Bị nghiện rồi phải không! Phải không!”

Triệu Lộ Đông cười trốn ra sau, không để cho cô chạm vào.

“Ngày mai đi làm bình thường cho tôi đó.”

Nói xong thì rời đi.

Con đường về nhà đi, đi mà có hơi mê man.

Khi lên lầu, sự chú ý của Hồ Lăng có hơi thay đổi, cô phát hiện hình như trên người mình còn lưu lại mùi của áo khoác. Một chút hương nước giặt, chút mùi khói thuốc, còn có thêm một chút mùi của gối vỏ diêm mạch nữa, tất cả lẫn vào nhau.

Nói chung, là mùi mà trưa nay khi anh ôm lấy cô, lây sang đây.

Cô đi chầm chầm, không đủ để khởi động đèn cảm biến âm thanh, giữa màn đêm, cô để cánh tay ở dưới mũi, hít nhẹ một hơi.

Mùi hương như có như không.

Cứ như anh đang đi cạnh cô vậy.

Mở cửa vào nhà, vừa đến bậc để giày, Hồ Lăng đã thấy có thêm hai đôi giày, biết là cô và dượng mình vẫn chưa đi.

Trên bàn ăn, Hồ Lăng ngồi đối diện với dượng, cả hai đang hút thuốc. Hồ Lăng phán đoán qua lớp ướng mù khói thuốc bay đầy phòng khách, chắc là đã ăn từ lâu rồi.

“Ối, Lăng Lăng về rồi.” Cô nhìn thấy cô, cười nói.

Hồ Lăng chào hỏi, nói: “Công việc có hơi bận, về hơi muốn, mọi người ăn xong chưa?”

Cô cô nói: “Ăn xong rồi, cháu ăn gì đi, mẹ cháu làm nhiều lắm này.”

Cô cô vừa nói xong, Tôn Nhược Xảo lại mang một đĩa cá lên, Hồ Lăng ngồi xe cả một buổi chiều, vốn đã hơi đói rồi, nhưng cô không muốn ngồi chung bàn mấy.

“Cháu ăn ở ngoài rồi, mọi người nói chuyện đi.”

Cô đến nhà vệ sinh rửa tay, rồi quay lại phòng, lấy chút đồ ăn vặt trên bàn để lót bụng, rồi lặng lẽ dính vô cửa, mở ra một khe nhỏ, muốn nghe xem bên ngoài đang nói gì.

Họ nói chuyện không lớn lắm, còn chẳng vang bằng tiếng Tôn Nhược Xảo bận rộn tất bật.

Họ nói chuyện trên bàn ăn xong, lại bắt đầu ra phòng khách uống trà, sau đó đứng dậy muốn ra về. Hồ Lăng nghe lóng ngóng được một câu: “Anh, chỗ chúng chắc chắn là không muốn, nhưng bên phía người ta không chắc sẽ thế, nên là…”

“Ừm ừm.” Hồ Khiêm gật đầu, “Biết rồi, biết rồi.”

Tôn Nhược Xảo gọi Hồ Lăng ra tiễn khách.

Người đi rồi, Hồ Khiêm lại quay lại phòng khách hút thuốc.

Hồ Lăng khuyên ông: “Hút ít thôi, có một lúc mà đã mấy điếu rồi.”

Tôn Nhược Xảo: “Nghe lời con gái đi.”

Hồ Khiêm thở dài một hơi, dập điếu thuốc.

Hồ Lăng thấy bầu không khí như vậy, hỏi: “Có phải là đến đòi nợ không?”

Hồ Khiêm lại thở dài một hơi.

“Cũng chẳng có gì, chỉ là đến hối thôi.”

Hồ Lăng nhìn mặt Hồ Khiêm, hình như vẫn còn sót lại những vệt đỏ ngượng ngùng, nghĩ cũng có thể biết, khi nảy bàn bạc không được thuận lợi mấy.

Chuyện mượn tiền ở nhà cô, từ đầu đến cuối Hồ Lăng đều biết rất rõ. Lúc đó cô còn chưa học đại học xong, vốn xoay vòng ở xưởng của Hồ Khiêm không kịp xoay sở, nhà cô cứ ngẫm nghĩ để tìm cách, cô của cô biết chuyện này, chủ động tìm đến đề nghị được giúp đỡ. Lúc đó ký giấy nợ, dùng bản mẫu thường dùng ở công ty dượng cô, trên đó viết là lãi suất hai phần trăm. Lúc đó cô của cô nói với Hồ Khiêm, mẫu này theo yêu cầu của đối tác của dượng, đến lúc đó trả tiền vốn là được, tiền lãi trả được bao nhiêu thì trả, họ hàng với nhau dễ thương lượng mà.

Hồ Khiêm và Tôn Nhược Xảo thương lượng một lúc, rồi ký tên.

Kết quả qua mấy năm là không nhận người nhà nữa rồi.

“Chủ yếu là do công ty của họ bị lừa hai số tiền lớn.” Hồ Khiêm nói, “Bây giờ đang trong giai đoạn khó khăn, thì…”

Tôn Nhược Xảo ra khỏi nhà bếp, bà vừa rửa chén bát xong, đang lau tay.

Hồ Lăng thấy thế, lại thầm giận dỗi trong lòng.

Trên bàn đầy ắp đồ ăn, vốn cũng chẳng ăn bao nhiêu, hơn nửa khi nảy họ ăn cơm, Tôn Nhược Xảo còn chẳng kịp đặt mông ngồi xuống, lo trước lo sau đơm cơm nấu đồ ăn, bưng nước rót trà.

Rõ ràng là chị dâu, thế mà lại cứ như người ở vậy.

Tôn Nhược Xảo nói: “Nếu mà hết cách thì thế chấp căn nhà đi.”

“Không được!” Hồ Lăng kiên quyết không đồng ý. “Tiền vốn đã trả gần hết rồi, nhiều nhất thì cho họ thêm ba trăm ngàn tiền lại, phần còn lại thì bỏ!”

Tôn Nhược Xảo: “Bây giờ không phải là chuyện tính bằng mấy trăm ngàn nữa, không trả cho hết, bên phía người ta có khả năng sẽ đi kiện đó.

Hồ Lăng giận dữ nói: “Cô còn muốn kiện nhà mình?! Lúc đó cô tự nói là không cần trả lãi mà!”

Tôn Nhược Xảo: “Không phải là cô kiện, mà là bên phía đối tác…”

Thế không phải là cô à! Không có mặt mũi để nói thẳng, nên là kéo người khác ra mặt!

Ngọn lửa trong lòng Hồ Lăng như bùng lên, vừa đang định mắng, bỗng nhiên Hồ Khiêm giơ tay che mặt. Cô thấy Hồ Khiêm cụp cổ cong người, bộ dạng bất lực khϊếp nhược này, khiến lòng cô bỗng nhiên xót xa biết bao.

Làm ăn cả một đời này, thiếu một khoản nợ, nếu như Hồ Lăng nói là thật sự chẳng có gì là không cam tâm, thế thì là chuyện không thể nào.

Nhưng cũng chỉ có một chút xíu mà thôi.

Hồ Khiêm là lứa sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục chế độ đại học* trong nước, kỹ thuật xuất sắc, ông là người có hoài bão. Cả đời này của ông không có bất cứ thói quen xấu nào cả, đối xử với vợ con và tất cả mọi người đều không có bất cứ điểm nào có thể chê. Ban đầu ông cũng có đã kiếm được một số tiền, khiến Hồ Lăng sống tuổi thơ hạnh phúc như một công chúa nhỏ, từ đó đến nay ông chưa từng la mắng cô, ông luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, gần như là cưng chiều cô lên tận trời.

Chỉ là tính cách ông thật thà yếu đuối, không mấy thích hợp việc làm ăn.

Cho nên Hồ Lăng chỉ hơi không cam tâm chút xíu thôi.

Cô đi qua ngồi bên cạnh Hồ Khiêm, vỗ người ông.

“Bố, không sao hết, bố và mẹ của con nhất định không được bệnh tật gì hết nhé, mọi chuyện khác đều giải quyết được hết.”

Mà ở bên kia, Triệu Lộ Đông mệt như chó cuối cùng cũng đã về đến WHY X.

Anh tốn hết mười phút để tắm rửa, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì đứng ở cửa một lúc lâu. A Tân đi ngang qua, thì thấy anh đang lấy áo khoác, chụp lên mặt rồi ngửi.

“… Anh Đông?”

Triệu Lộ Đông tỉnh táo, đưa áo khoác cho cậu.

“Cậu ngửi thử xem có mùi gì không?”

A Tân ngửi ngửi: “Có hương nuóc hoa.” Cậu cười xấu xa, “Sao đó hả, anh Đông?”

Sắc mặt Triệu Lộ Đông không thay đổi, rồi hỏi: “Có mùi gì khác không?”

A Tân: “… Thuốc?”

Triệu Lộ Đông thở dài một hơi: “Bỏ đi, giúp anh giặt đi nhs.”

Đi về phòng ngủ, anh nằm ra giường, mặc dù cơ thể mệt mỏi, nhưng tinh thần thì lại vô cùng thoải mái.

Triệu Lộ Đông lấy điện thoại, mở weixin của Hồ Lăng.

Người tự luyến như Hồ tiên nữa, thì avatar đương nhiên phải là hình của mình rồi, còn ra vẻ văn nghệ, không hề giống với cô lúc thường chút nào. Anh nhìn avatar một lúc, cứ như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Một chốc sau, anh đánh một dòng chữ, rồi ngồi đọc, cảm thấy sai sai, xóa đi rồi gõ lại một dòng chữ. Rồi đọc lại lần nữa, vẫn thấy sai sai.

Sửa mất nửa ngày, càng đọc càng thấy kỳ lạ, cuối cùng nắm cái khăn trên đầu chà thật mạnh cho khô tóc, nhỏ giọng chửi một câu: “Triệu Lộ Đông mẹ nó mày cũng có lúc già mồm như vậy…” Anh quăng điện thoại qua một bên, vùi đầu ngủ.

Trời đêm như sông dài, lặng lẽ trôi qua.