Chương 2

Lúc này, màn hình điện thoại di động của Quan Ánh sáng lên. Nhận được tin nhắn thoại, cô nhấp vào theo bản năng.

“Bảo bối, đã dậy chưa?” Đó là Chu Thần Thao.

Giọng điệu của người đàn ông rõ ràng lạnh nhạt, nhưng có chút vi diệu khi nghe âm thanh "bảo bối" này trong chăn.

Quan Ánh nhìn chằm chằm vào Chu Tân Hạc trên sô pha. Cô căng thẳng đến mức lấy ngón tay chạm vào màn hình. Kết quả là lần thứ nhất tin nhắn vừa phát xong, bị cô chạm thêm một lần, tin nhắn lại phát lại lần thứ hai.

Cảm giác cứ như là, nghe một lần đã nghiện, nên muốn nghe lại lần thứ hai mới đủ.

Quan Ánh: "...".

Cô yên lặng nhét di động vào dưới gối, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Không trở về sao?". Giọng điệu của Chu Tân Hạc bình tĩnh, không phân biệt được vui vẻ hay tức giận.

Quan Ánh dạ, liếc sang một bên, ánh sáng trong phòng quá mờ, lông mày của Chu Tân Hạc giấu trong ánh sáng lờ mờ.

Nhìn thấy Quan Ánh bước ra từ phòng của Chu Tân Hạc, dì hai khıêυ khí©h châm chọc: "Thật đúng là vợ chồng, Tân Hạc cũng thật thương cô, ngay cả sự kiện trọng đại như kết hôn cũng thuận theo cô mà tùy tiện thực hiện."

Quan Ánh mới dọn ra ngoài được nửa năm, phòng của cô bị bỏ trống làm phòng đựng đồ, mặc dù ngay từ đầu không thuộc về cô, nhưng trong lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

Cô chịu đựng, không kìm lòng được, quay lại nhìn người phụ nữ có bộ dạng thùy mị nết na: "Dì hai nói sai rồi, cháu cùng chú nhỏ không ký thỏa thuận trước hôn nhân, tài sản nhà họ Chu cháu cũng có một phần, vì thế không tính là tùy tiện ạ."

Khí thế của dì hai trong nháy mắt giảm đi một nửa, khó có thể tin nói: "Tân Hạc không cho cô ký thỏa thuận trước hôn nhân? Cha cậu ấy có thể đồng ý?".

Giọng Quan Ánh mềm mại: "Pháp luật chấp thuận là được ạ."

Dì hai là người vợ thứ hai của cha Chu, nhà mẹ đẻ là nhà họ Trương, gia đình nhà họ Trương là kẻ thù một mất một còn của Chu Tân Hạc trong lĩnh vực kinh doanh, hai gia đình bên ngoài tuy là thân thích, nhưng sau lưng đấu đá đền đầu rơi máu chảy, hận không thể đâm nổ phổi đối phương.

Quan Ánh xoay người, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô quay đầu lại kéo tay dì hai: "Sớm hay muộn chú nhỏ cũng sẽ thu mua nhà tập đoàn nhà họ Trương, đối với dì cũng khó mà cân bằng mối quan hệ thân thích. Cháu tin tưởng cha Chu không đến mức ly hôn với dì, nếu thật sự đi đến bước kia... Cháu có luật hôn nhân có thể cho dì mượn xem, giống như dì và cha Chu đang ở trong hoàn cảnh này ..." Quan Ánh lắc đầu, thay dì tiếc hận nói: "Dì nha, cũng quá tùy tiện, làm sao lại tùy tiện ký thỏa thuận trước hôn nhân vậy? Hằng năm chú nhỏ kiếm vài tỷ, ít nhất cha Chu cũng có được hơn một nửa của anh ấy, một phân tiền dì cũng không có lấy được, lỗ, lỗ chết, dì đúng là rất tùy tiện."

Khuôn mặt dì hai từ trắng chuyển sang xanh, tái mét rồi đen kịt.

Dì hai vừa định nói, lại bị một tiếng thét của Quan Ánh chặn lại: “A, thật xin lỗi!” Quan Ánh chớp chớp đôi mắt to vô tội: “Hình như cháu nói sai rồi, dì hai sẽ không giận cháu đâu nhỉ?".

"Cô...".

"Đi thôi dì hai, chú nhỏ còn đang chờ cháu đấy."

m thanh giòn giã của giày cao gót xa dần, thân hình uyển chuyển đầy mê hoặc trong bộ sườn xám đi xuống dưới, cùng hương thơm bay đi.

Di hai trừng mắt nhìn chằm chằm vào hướng Quan Ánh đang đi, mắng: "Hừ! Yêu nữ đội lốt người!".

"Hahaha Ánh Ánh..." Chu Niệm Niệm ôm bụng cười to: "Rốt cuộc chị làm thế nào mà khiến dì hai tức giận đến như vậy? Lúc em đi ra lông mi giả của dì đều bong ra vì tức."

"Cô nhỏ, cô còn cười." Quan Ánh tức giận muốn chết: "Cả ngày trước mặt chú nhỏ dì ấy đều chặn họng chóp chẹt cháu, không chỉ một lần, trước mặt chú nhỏ cháu đâu dám tức giận với dì ấy? Lần sau chắc chắn sẽ ngáng chân cháu, cháu sẽ không về."

Kể cả khi tóc bị rối, tiểu Kiều Kiều vẫn đẹp, khuôn mặt của Quan Ánh đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt to tròn hơn, đen như viên ngọc lưu ly long lanh xinh đẹp.

Quan Ánh chính là một con búp bê sứ quý giá, mỏng manh và sắc bén. Nhìn không có lực sát thương, đập vỡ, có thể cắt đứt tay người khác.

Dì hai biết rõ Quan Ánh không dễ chọc, vẫn muốn tìm cô gây phiền phức, thật ra vẫn là bởi vì cháu trai của bà ấy.

Quan Ánh có thể cùng Chu Tân Hạc kết hôn, cháu trai bảo bối của dì Hai là Trương Thành Diểu góp công sức rất nhiều.

Chu Niệm Niệm nói: "Đừng nha, chị không trở về em làm sao xem náo nhiệt được?" Cô rất thích xem Quan Ánh mảnh mai, yếu đuối biến thân, hấp dẫn hơn những bộ phim truyền hình gia đấu gần đây.

Trước kia Quan Ánh ngây thơ khờ dại, mấy năm qua đã được lĩnh giáo âm mưu và thủ đoạn của dì Hai, kinh nghiệm hiện tại rất phong phú.

Tuy nhiên, Quan Ánh luôn nắm chắc phần thắng khi cãi lại, bởi vì Chu Tân Hạc cưng chiều cô.

Có người để dựa vào, ai còn nhẫn nhịn nữa.

Ngoại trừ Chu Tân Hạc, ai Quan Ánh cũng không sợ.

Buổi tối về đến nhà, Quan Ánh gọi điện thoại cho Chu Tân Hạc: "Chú nhỏ, đêm nay chú có về không?".

"Bận rộn đến khuya" Chu Tân Hạc nhẹ giọng nói: "Cháu ngoan ngoãn ngủ đi. Anh dừng một chút, dặn dò Quan Ánh: "Ngày mai mặc bộ sườn xám màu trắng kia."

Hai ngày nay anh hơi lạnh nhạt với cô, Quan Ánh cũng không nói cụ thể lạnh nhạt như thế nào, chủ yếu cảm thấy Chu Tân Hạc đối với cô vẫn rất đúng mực.

"Vâng ạ."

Nghe Chu Niệm Niệm nói ngày mai có chương trình biểu diễn, Quan Ánh vào website chính thức của thương hiệu của Chu Tân Hạc lướt xem.

Thương hiệu quần áo cao cấp Bamboo (Trúc) do ông cố của Chu Tân Hạc sáng lập tại Pháp vào năm 1952. Được tập đoàn nhà họ Chu mua lại vào năm 2008. Sau một thời gian dài “ế ẩm”, mãi cho đến 6 năm trước khi Chu Tân Hạc tiếp nhận, mới chính thức đẩy vị thế của thương hiệu lêи đỉиɦ cao. Sau khi một số nhà thiết kế hàng đầu trong ngành thời trang gia nhập "Trúc", thương hiệu này nhanh chóng trở thành một xu hướng thời trang.

"Trúc" đứng thứ 8 trong top 500 Thương hiệu Thế giới hàng năm. Tuổi của thương hiệu vẫn không thay đổi, nhưng xuất xứ đã được cập nhật thành "Trung Quốc."

Cách đây không lâu, có một tin đồn rằng để cạnh tranh cho vị trí người phát ngôn toàn cầu của thương hiệu, đoàn đội của những nghệ sĩ đó đã đánh nhau điên cuồng. Những nghệ sĩ biểu diễn hàng đầu này ngày mai cũng sẽ xuất hiện trong chương trình.

Không phải ai cũng có thể đến những dịp như thế này, cần phải có thư mời của nhãn hàng. Nhưng Quan Ánh có thể đi bất cứ khi nào cô muốn.

Ngày hôm sau, Quan Ánh xuất hiện ở vị trí C trong khán phòng của buổi trình diễn thời trang cao cấp Trúc.

Năm nay, "Trúc" tập trung vào phong cách tinh tế phương Đông, người mẫu đều đang mặc sườn xám.

Quan Ánh phát hiện, bộ Chu Tân Hạc mới tặng cho cô không xuất hiện trên sàn diễn chữ T.

Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc sườn xám của mình. Mặc dù trang phục trên người người mẫu cũng rất kinh diễm, nhưng rõ ràng là không độc đáo bằng của cô.

Buổi biểu diễn còn chưa kết thúc, hai bộ sườn xám đã được bà Phú cao quý mua.

Nhìn thấy trên người Quan Ánh mặc trang phục cao cấp tám chữ số, bà Phú: "Tại sao không có bộ của cô ấy?".

Nhân viên công tác nhỏ giọng giải thích: "Bộ đó được ngài Hạc định chế riêng cho cô ấy, toàn cầu chỉ có một bộ."

Chu Tân Hạc tự mình thiết kế nó? Bà Phú líu lưỡi: "Cô ấy là quý tộc ngoại quốc?".

"Không phải."

"Là, minh tinh điện ảnh quốc tế? Tại sao tôi không biết?".

"Cô ấy là cháu gái ân nhân cứu mạng của ngài Hạc."

"Thì ra là cô ấy." Bà Phú hâm mộ nhìn bộ đồ định chế trên người Quan Ánh: "Cô gái nhỏ có số mệnh thật tốt."

Nhân viên công tác không nói nữa.

Quan Ánh và Chu Tân Hạc là ẩn ôn. Khi đó cô rất nổi tiếng, Chu Tân Hạc vì bảo vệ cô, bất chấp phản đối của người lớn vẫn cùng cô kết hôn.

Một năm trước Quan Ánh nghĩ rằng, chờ đến khi Chu Tân Hạc gặp được cô gái mình thích, cô sẽ rời vị trí này.

Hiện tại, câu khẳng định lại biến thành câu nghi vấn.

Có thể không?

Cô không xác định.

Quan Ánh ích kỷ nghĩ, hy vọng Chu Tân Hạc đừng bao giờ gặp người đó, để anh làm chồng trên danh nghĩa của cô cả đời.

Chu Tân Hạc vẫn không đề cập đến chuyện ly hôn, lòng tham của Quan Ánh cũng đang lên men, lúc này thứ cô muốn không phải là người chồng trên danh nghĩa.

Cô muốn trái tim của Chu Tân Hạc cũng thuộc về mình.

Ánh sáng trên sàn T rực rỡ, người mẫu đang trình diễn những bộ váy đính hôn cao cấp.

Chu Niệm Niệm than thở bên tai Quan Ánh: "Đúng là oan gia ngõ hẹp, người nhà họ Trương cũng ở đây."

Quan Ánh nhìn về hướng ngón tay của Chu Niệm Niệm. Thật khéo, tình địch của cô cũng ở đó, ngồi bên cạnh Chu Niệm Niệm.

Chu Niệm Niệm nhỏ giọng nói: "Bạch liên hoa, tám phần lại đến để quyến rũ anh trai."

Quan Ánh nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Sao cô lại mắng cô ấy như thế, cháu mới là tiểu bạch hoa."

"Chị mà gọi là tiểu bạch hoa, chị là hoa bỉ ngạn màu trắng thuần khiết!". Chu Niệm Niệm chưa bao giờ thấy một tiểu yêu tinh thuần khiết nào lại quyến rũ hơn Quan Ánh.

Chỉ có Chu Tân Hạc không nhìn thấy, lại luôn coi Quan Ánh như một cô bé, nên Chu Niệm Niệm luôn cảm thấy anh trai mình bị mù.

Quan Ánh hỏi: "Bỉ ngạn màu trắng là hoa gì?".

Chu Niệm Niệm: "Thường được gọi là đại bạch hoa."

Dù sao chỉ cần chị mạnh hơn tình địch là được, Quan Ánh gật đầu: "Vậy chị chính là hoa bỉ ngạn màu trắng."

Mặc dù chỉ hơn Quan Ánh ba tuổi, nhưng trước mặt Quan Ánh, Chu Niệm Niệm rất có cảm giác "đàn chị", có lẽ là để thể hiện sự rộng lượng của mình, cô nở một nụ cười xã giao, quay đầu lại và ân cần chào hỏi: "Cô Trương cũng tới xem sao? Tôi cũng tham gia thiết kế buổi trình diễn, hiệu quả không tệ, đúng không?".

Quan Ánh đã hiểu, cô nhỏ không phải thể hiện sự rộng lượng, mà mục đích chính là khoe khoang.

“Thật sao?” Không phải là nhà thiết kế nội thất, giả làm nhà nghệ thuật, vẻ mặt Trương Mỵ Khanh tỏ ra khinh thường, nói vài câu có lệ. Cho đến khi thấy sườn xám trên người Quan Ánh, ánh mắt Trương Mỵ Khanh thể hiện rõ sự ghen tị.

Cô cười dò hỏi: "Quan Ánh cũng đến đây à? Không có nghe đến ngài Hạc nhắc đến cô nha, tôi nghĩ cô không nhận được lời mời."

Ngụ ý là Chu Tân Hạc chỉ coi Quan Ánh như thú cưng, vui vẻ sẽ trêu đùa, sẽ rộng lượng đáp ứng mọi yêu cầu của cô, nhưng anh sẽ không đưa cô đến tham dự những dịp quan trọng như vậy.

Quả thật Quan Ánh không nhận được thư mời, cô tức giận đến ngứa răng.

Nhẫn nhịn, kiềm chế!

Không được đánh đập người của dì Trương.

"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi."

Chu Niệm Niệm lùi chân về phía sau để không cản ánh đèn sân khấu phía trên cô tiên nhỏ.

Ngay khi cô lùi lại, tất cả ánh đèn đều đổ lên người Quan Ánh.

Dưới sự chỉ huy của Chu Niệm Niệm, toàn bộ đều được quay lại, khuôn mặt của Quan Ánh xuất hiện trên màn hình lớn.

Hôm nay vốn dĩ là buổi biểu diễn thời trang cao cấp của nhãn hiệu, nơi tổ chức toàn là chuyên gia, ánh mắt còn tinh hơn máy quét mã, giới truyền thông lập tức tìm ra chính xác "người mẫu".

Biết rằng truyền thông đang quay chụp cô, Quan Ánh kiểm soát tốt biểu cảm của mình, khép gối và hơi nâng cằm, thể hiện đúng sự tự tin và e thẹn của một cô gái.

Có ý gì?

Sao đột nhiên lại quay chụp cô vậy? Có muốn đứng lên mở lời chào không?

Ngoài mặt Quan Ánh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang rất rối loạn.

Cô gái trên màn hình có làn da trắng như sữa, ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ, ánh mắt ngây ngô trong giây lát, khi nhìn thấy máy quay, cô nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngồi, sau một hồi hoảng sợ, phong thái chuyển sang kiêu ngạo, giây phút thất thố đầu tiên kia dường như chỉ là ảo giác của mọi người.

Tất cả biểu cảm tự nhiên của Quan Ánh đều được máy quay thành công ghi lại.

Sự ngây thơ, tinh khiết và gợi cảm này phá vỡ nhận thức truyền thống của mọi người về sườn xám. Chiếc sườn xám thêu tay được thiết kế một cách khéo léo, có thể ra được giá trị xa xỉ, đó là từ bàn tay của những người thợ thủ công nổi tiếng.

Cho đến khi máy ảnh phóng to chi tiết, cận cảnh bức ảnh trúc mỏng manh và phiêu dật được thêu trên thắt lưng của cô.

Đó là định chế cao cấp của "Trúc".

Người dẫn chương trình giới thiệu: "Bộ sườn xám này do chính tay ngài Hạc làm, cũng là bộ sưu tập may sẵn mới nhất trong mùa xuân năm nay."

Quan Ánh cười "ngại ngùng" chớp mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh: "Cô Trương hiểu lầm rồi, thật ra tôi được chồng đích thân mời từ sớm rồi, nhưng không cần nói đến loại chuyện này. Dù sao... cũng là mời ở trên giường." Cô nằm ở trên giường, Chu Tân Hạc nói chuyện điện thoại với cô, bốn bỏ lên năm thì chính là nói ở trên giường.

Sắc mặt Trương Mỵ Khanh trắng bệch, không biết là do tức giận hay do ngọn đèn rất sáng.

Mấy năm nay Chu Tân Hạc không tham dự thiết kế, nhân vật nổi tiếng trong giới cũng không mời được anh.

Không ngờ, bộ sườn xám của tiểu mỹ nhân này mới chính là màn áp trục[1] của chương trình, dưới đài đồng loạt xôn xao.

Nhưng cho đến khi hạ màn, Chu Tân Hạc vẫn không xuất hiện, vẫn rất thần bí và khiêm tốn.

Trên đường về nhà, Quan Ánh vô cùng đau lòng: “Cô nhỏ à, sao cô không nói trước cho cháu biết là sẽ quay cháu.” Cô còn không có dặm lại lớp trang điểm!

Chu Niệm Niệm cũng có chút kinh ngạc: "Em còn tưởng rằng anh cả đã nói cho chị? Anh ấy không nói cho chị biết sao?".

Quan Ánh thở dài: "Lần này chú nhỏ trở về có chút kỳ lạ, cảm giác lãnh đạm, không còn thích tôi như trước nữa."

“Chị đã lớn như thế, anh cả cũng là đàn ông, nên phải tránh nghi ngờ thôi.” Chu Niệm Niệm vô tình nói ra sự thật, vội vàng sửa miệng: “Chắc anh ấy sợ không chịu nổi sự cám dỗ của tiên nữ!"

Vẻ mặt Quan Ánh buồn bã: "Anh ấy bận rộn sao? Buổi biểu diễn lớn thế này cũng không có thời gian tham dự?"

"Đúng vậy, anh cả không định quay về, địa điểm tạm thời đã quyết định." Khó trách.

Quan Ánh ôm má cô nói: “Trước khi đi ngủ, chúc nhỏ có nhắc qua, bảo cháu mặc bộ này." Còn tưởng rằng là tặng cho cô, nhưng kết quả cô chỉ là “người mẫu” cứu nguy.

Sợ Quan Ánh suy nghĩ lung tung, Chu Niệm Niệm dỗ dành cô: “Ý của anh cả không phải là cố tình, khi tự nhiên thì chị có diện mạo đẹp nhất.” Nói xong, cô nâng cằm Quan Ánh lên, trầm mặc hai giây rồi gật đầu: "Rất thuần khiết đó nha. Chồng chị đã nắm được khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của chị trong nháy mắt, đúng là ông chồng chu đáo."

Mặc dù đây chỉ là suy đoán táo bạo của Chu Niệm Niệm, nhưng Quan Ánh vẫn nguyện ý tin đó là sự thật: "Đúng, chính là như vậy."

"Ở trước mặt chồng nếu chị cũng tự tin như vậy, thì con cũng đã có rồi."

"Không có khả năng, chú nhỏ có nói qua, con gái không được quan hệ quá sớm."

"... Anh cả nói với chị như vậy?"

"Đúng."

"Vậy thì chị hỏi anh ấy một chút, khi nào là thời điểm thích hợp để một cô gái phá thân."

"Thật sự rất xấu hổ."

Buổi tối, Quan Ánh ở trong phòng làm việc, lượn chỗ này, lục chỗ kia, lấy một quyển sách từ trên giá sách, lật tới lật lui, nhìn hơn mười phút đồ hồ.

Cô ngẩng đầu lên, làm như vô tình hỏi Chu Tân Hạc, "Cô nhỏ hỏi chú, con gái khi nào thì —" Nói xong, tự động xoay người sang một góc: "Làm chuyện yêu đương thì thích hợp."

Chu Tân Hạc tháo kính xuống, để ngón trỏ lên gọng kính, ngón tay vuốt nhẹ xương lông mày, Quan Ánh nhìn chằm chằm vào ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông, ước gì có thể biến thành cặp kính đó.

"Em ấy có người mình thích chưa?"

“Không. Cô ấy chỉ tùy tiện hỏi." Quan Ánh liếc nhìn Chu Tân Hạc rồi đặt cuốn sách trở lại giá như không có chuyện gì xảy ra, như thể cô đã có một lượng kiến

thức phong phú sau khi đọc.

Ánh mắt Chu Tân Hạc rơi vào vào cuốn sách mà Quan Ánh vừa đọc."Bộ luật Dân sự Hôn nhân và Gia đình."

Nghe Quan Ánh nói, Chu Tân Hạc không hề né tránh: "Em ấy hỏi, hay là cháu muốn hỏi?"

Chu Tân Hạc ngồi thẳng lưng, đầu tựa vào lưng ghế, cổ áo sơ mi đen mở ra, có thể nhìn thấy nốt ruồi trên xương quai xanh bên cạnh cổ áo, trái cổ sắc bén, hình cung kéo dài đến hàm dưới rõ ràng và cứng rắn. Dáng vẻ này quá cấm dục và quyến rũ, trong nháy mắt Quan Ánh có chút lơ đễnh.

Cô nuốt nước bọt, sau hai giây cô mới trả lời, "Cháu cũng vậy, có một chút tò mò."

Chu Tân Hạc đứng dậy đi đến trước mặt Quan Ánh, lấy quyển sách đang bị cô để ngược ra, nghiêng đầu chăm chú vào ánh mắt của cô, con mắt đen như màn đêm dày đặc.

Giọng anh trầm thấp, giống như cảnh cáo nhưng cũng là dỗ dành: "Ánh Ánh, tạm thời chúng ta chưa thể ly hôn."

Từ "ly hôn" như một tiếng sét đánh ngang tai, Quan Ánh choáng váng.

Cô nửa sửng sốt, nửa ngạc nhiên, ngây người đón nhận ánh mắt của Chu Tân Hạc.

Tạm thời, không thể ly hôn.

Có nghĩa là sớm muộn gì cũng phải ly hôn.

Quan Ánh im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi Chu Tân Hạc không khỏi nhíu mày: "Cậu ấy về rồi?"

[1] Áp trục (压轴)xuất phát từ hí kịch, nghĩa là tiết mục đếm ngược thứ 2 từ cuối lên, là tiết mục chủ chốt nhất, tiết mục cuối cùng là tiết mục "tiễn khách mời" được gọi là Đại trục (大轴).