Chương 3

"Cậu ấy" ý chỉ Chu Thần Thao.

Chu Thần Thao là em họ của Chu Tân Hạc và là anh trai của Chu Niệm Niệm, có vẻ ngoài tỏa nắng và đẹp trai, trước đây thường xuyên giúp Quan Ánh làm bài tập. Có thể là do thời kỳ trưởng thành quá thân thiết, lại chỉ chênh nhau vài tuổi, khiến cho người nhà họ Chu hiểu lầm hai người yêu thầm nhau.

Quan Ánh lấy lại tinh thần, giải thích: "Cháu và anh hai không phải giống như mọi người nghĩ, hơn nữa, anh ấy về nước cũng không chỉ thông báo cho mỗi mình cháu". Cô có điểm kích động, tốc độ nói quá nhanh, nhìn qua lại giống như đang chột dạ: "Chú nhỏ, chú cũng biết đúng không?".

Đôi mắt của Chu Tân Hạc trong veo và bình tĩnh, chỉ lộ ra một chút cảm xúc thờ ơ mờ nhạt, thâm sâu khó lường.

Quan Ánh nhìn vẻ mặt của anh liền đoán được: "Chú, không biết."

Anh hỏi: "Đang lo lắng cái gì?".

"... Cháu sợ chú hiểu lầm."

"Chuyện này quan trọng không?".

Đều không quan trọng sao? Vậy cô phải còng lưng gánh cái “tai tiếng” này hay sao?

Quan Ánh tuyệt đối không để Chu Tân Hạc hiểu lầm: “Cô nhỏ biết!” Cô giơ một ngón tay lên ý bảo anh chờ: “Cháu sẽ gọi cho cô ấy.”

Chu Niệm Niệm bắt máy rất nhanh, Quan Ánh không để cô nói chuyện vô nghĩa: "Máy bay của anh hai sẽ hạ cánh vào đêm mai, anh ấy hẳn là đã thông báo cho cô...".

"Chu Thần Thao chính là con chó vẫy đuôi!" Quan Ánh chưa nói dứt lời, Chu Niệm Niệm đã mắng người: "Mất tích từ lúc chị kết hôn đến bây giờ, còn chưa xuống máy bay đã lôi kéo lấy lòng chị? Ồ, chắc anh ấy không nghĩ rằng mị lực của bản thân lớn đến mức có thể thắng được anh cả chứ? Bực bội..."

Quan Ánh đập điện thoại xuống bàn.

Tốt lắm, tự chứng minh biến thành tự diệt.

Cô liếc Chu Tân Hạc một cái, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể mở miệng.

Đổi đề tài đi.

Xin đấy.

Chu Tân Hạc chuyển chủ đề: "Ngày mai không có lớp?".

Qna Ánh: "Có. Còn chú thì sao? Có bận không?".

"Cũng tạm."

"Vâng."

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Tâm trạng Quan Ánh có chút phức tạp, nhưng một mặt cũng rất vui vì Chu Tân Hạc tin cô tuyệt đối. Về vấn đề khác lại khiến cô bực bội, anh chẳng ghen một chút nào cả!

Khóe môi cô trễ xuống, rầu rĩ xoay người về phòng.

"Ánh Ánh." Chu Tân Hạc gọi cô lại.

Mắt Quan Ánh sáng lực lên, rốt cuộc anh cũng cảm giác được mình bị cắm sừng sao?

Giọng nói của Chu Tân Hạc vang lên sau lưng cô: "Cháu muốn cái gì?".

Khóe mắt Quan Ánh giật giật: "Dạ?".

Chu Tân Hạc vươn tay, rút ra cuốn sách luật hôn nhân bị cô cầm ngược: "Không cần đọc cái này. "Anh nhỏ giọng: "Cháu muốn gì, chú đều cho cháu."

Quan Ánh ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt của anh: "Cháu muốn một nửa tài sản của chú, liệu chú có cho cháu không?".

Chu Tân Hạc: "Cho cháu."

Quan Ánh sửng sốt: "Nhiều tiền như vậy, chú không đau lòng?".

Ánh sáng trước mặt tối lại, Chu Tân Hạc bước đến gần cô, trong không khí tỏa ra mùi thơm lạnh lẽo của cây tuyết tùng của riêng anh, anh cụp mắt xuống, nhìn cô đắm đuối.

"Đau lòng."

Quan Ánh biết anh không đề cập đến tiền bạc.

Những cảm xúc tích tụ trong phút chốc sụp đổ, Quan Ánh nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác mong manh khi mất đi người thân bị đè nén ập đến không báo trước, tâm trí cô khẽ động, đột nhiên không kiềm chế được chính mình , nhào vào l*иg ngực của Chu Tân Hạc, thì thầm: "Chú nhỏ, đã lâu rồi chú không ôm cháu."

Trong nháy mắt, Quan Ánh cảm giác có được toàn bộ thế giới. Mặc dù, toàn bộ thế giới của cô cũng sẽ không đáp ứng cô như mong đợi.

Đợi vài giây, đầu của cô bị một bàn tay to khống chế, lòng bàn tay Chu Tân Hạc ở sau đầu cô: "Ngoan.".

Giống như trước đây, Chu Tân Hạc dỗ dành cô, nhưng Quan Ánh cảm thấy đây không phải là loại tình yêu nam nữ, đó chỉ là sự thỏa hiệp của người lớn trước những lần cố tình gây sự không đáng có của trẻ nhỏ.

Nhưng không ai có thể cho cô cảm giác an toàn này.

Quan Ánh và Chu Tân Hạc chênh lệch khoảng 20cm, đầu của cô vừa khéo tựa vào trước ngực Chu Tân Hạc, còn có hai cánh tay mỏng manh ôm eo anh. Năm nay Chu Tân Hạc hai mươi tám tuổi, hào hoa phong nhã, dáng người vô cùng tốt, khi ôm tuy gầy nhưng rất mạnh mẽ, đặc biệt rắn chắc.

Cũng không biết cảm xúc như thế nào.

Những suy nghĩ của Quan Ánh bắt đầu bay bổng, trong não bắt đầu tưởng tượng ra những cảnh tuyệt vời.

Cái ôm an ủi dần dần trở nên biến đổi, cái ôm ấm áp của Chu Tân Hạc trở nên nóng bỏng, Quan Ánh đã bị ôm đến mức nóng nảy.

Sợ bản thân lộ ra sơ hở, cô buông anh ra, nhanh chóng xoay người chạy đi: "Chú nhỏ ngủ ngon!".

Chu Tân Hạc rũ mi, nhìn thấy một sợi tóc dài móc vào cúc áo sơ mi của mình, không khỏi thở dài.

***

Buổi tối Quan Ánh có một giấc mơ xấu hổ. Ở trong mơ, cô chạm đến cơ bụng của Chu Tân Hạc.

Cả ngày tâm tình đều thư thái.

Chạng vạng, Quan Ánh đi sân bay đón Chu Thần Thao. Máy bay đến trễ, cô đã đợi thêm mười phút. Quan Ánh không thể chịu được một không gian khép kín có nhiều người, mười phút là giới hạn của cô. Cô mở một viên kẹo và cho vào miệng, nhưng cảm giác ngột ngạt vẫn không giảm bớt, cô rời sảnh đón, đi đến ngã tư không có ai, tháo khẩu trang và hít một hơi thật sâu.

Di động báo có người gọi đến "Anh hai."

"Xin chào."

"Bảo bối, ở chỗ nào vậy?"

“Ra khỏi cổng C, ở ngã tư rẽ trái 100 mét.”

“Không thoải mái?”

“Ừm.”

“Chờ anh, anh ra ngay."

Chu Thần Thao gần như lao ra ngoài.

Nhìn thấy Quan Ánh ngồi xổm ở ven đường, anh hối hận nói: “Là lỗi của anh, không nên để em đến những chỗ đông người như vậy.” Anh xắn tay áo lên: “Anh hai ôm.".

Quan Ánh đứng lên: "Không cần, chỉ là em không thở được."

"Bây giờ em thấy khá hơn chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi, đi thôi."

"Làm anh sợ muốn chết." Chu Thần Thao vẫn tự nhiên như mọi khi, ôm lấy vai Quan Ánh: "Ngày mai anh hai mang em đến một nơi có không khí tốt."

Quan Ánh đẩy Chu Thần Thao ra, vẻ mặt thẫn thờ: “Em muốn lên lớp.” Cô nén giận nói, “Anh đừng như vậy được không. Cô nhỏ đang tìm anh khắp nơi, gấp muốn chết."

Chu Thần Thao buồn cười: "Em vẫn gọi em ấy là cô nhỏ à?".

"Gọi quen rồi."

Nói đến xưng hô, khi Chu Tân Hạc đưa Quan Ánh về nhà, cô vẫn là một cô bé mười ba tuổi, lúc đó Chu Tân Hạc đang chìm đắm trong nỗi đau mất đi một người bạn tốt, vì để Quan Ánh nhanh chóng thích nghi với môi trường xa lạ, anh tự nhận là chú nhỏ của cô. Mà Chu Thần Thao lúc còn nhỏ lại không như vậy, đùa với Quan Ánh bảo cô gọi anh trai. Chu Niệm Niệm chiếm lợi thế từ chỗ Chu Tân Hạc, bảo Quan Ánh gọi cô là cô nhỏ. Thời gian trôi đi, vai vế cũng rối loạn cả lên.

"Cô nhỏ rất tức giận."

"Khảo sát địa chất, biến mất không phải hoạt động bình thường sao? Em ấy đang vội sao? Em ấy chỉ nhận anh cả là anh trai của em ấy, khi nào thì xem người anh trai này như con người vậy?".

Đúng vậy.

Trong mắt Chu Niệm Niệm, Chu Thần Thao chính là con chó vẫy đuôi. Nhưng Quan Ánh biết trong lòng Chu Thần Thao có người, Quan Ánh cũng biết người anh thích, thậm chí khi đó còn giúp anh theo đuổi. Chỉ là không lâu sau Chu Thần Thao lại chia tay với cô gái đó.

Suy cho cùng, đây là nỗi đau của anh ấy, sau đó Quan Ánh cũng không hỏi lý do chia tay. Có thể là do anh ấy không thoát ra khỏi đoạn tình cảm cuối cùng của mình, từ đó về sau Chu Thần Thao vẫn luôn độc thân.

Chu Thần Thao nói: "Chỗ đó là địa điểm đầu tiên anh phát hiện ra, không khí tự nhiên, đặc biệt thích hợp với em. Chờ đến khi nghỉ hè, anh trai sẽ đưa em về đó sống một thời gian."

Sảnh đón sân bay cách bãi đỗ xe một đoạn, Quan Ánh lười đi bộ, cô ngồi lên vali, để cho Chu Thần Thao đẩy đi: "Không đi, mệt."

Chu Thần Thao biết thân thể Quan Ánh yếu đuối, cười nói: "Em không cần đi, anh hai cõng em."

Quan Ánh từ chối: "Chú nhỏ sẽ không vui."

Chu Thần Thao gắt giọng: “Anh cả không vui cái gì? Hai người cũng không phải kết hôn thật sự?”

Quan Ánh bất mãn nói: "Kết hôn giả nhưng giấy chứng nhận là thật!"

Chu Thần Thao: "Được được được, tiểu tổ tông, em đừng tức giận, lúc nữa lại không thoải mái. Cùng nhau đi du lịch cũng không được?".

Quan Ánh nói thẳng: "Anh đã bao giờ thấy ai đó rủ chị dâu đi chơi cả ngày chưa?"

Chu Thần Thao treo một đôi mắt cá chết: "Em thật sự coi mình là chị dâu của anh sao?"

Quan Ánh: "Vốn dĩ là như vậy."

Khi đến chỗ đậu xe, Quan Ánh xuống khỏi vali, Chu Thần Thao nhét vali vào cốp xe, mở cửa xe cho Quan Ánh: “Hai người thương lượng khi nào thì làm thủ tục ly hôn?”

Quan Ánh tiến vào trong xe ngồi xuống, có ý không muốn nói đến đề tài này: "Chú nhỏ tạm thời có chút bất tiện, chắc hẳn chú ấy đang lo lắng về việc hợp tác."

Chu Thần Thao gật đầu: “Quả thật ly hôn ảnh hưởng rất lớn đến anh cả, trừ khi em ra đi tay trắng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vốn lưu động của tập đoàn. Anh ngồi vào trong xe: "Nếu như hồi đó em tìm anh, thì sẽ không có chuyện phiền phức."

"Em tìm anh?"

"Em cũng không tìm."

Cũng sẽ không tìm.

Ngoại trừ Chu Tân Hạc, cho dù kết hôn giả, Quan Ánh cũng sẽ không tìm người khác.

Nếu không ảo tưởng diễn giả thành thật, cô sẽ không coi hôn nhân như một trò đùa.

***

Về đến nhà đã hơn mười giờ tối.

Sau khi trở về, Chu Tân Hạc vẫn ngủ ở thư phòng, bởi vì phòng ngủ thứ hai đã bị Quan Ánh biến thành phòng để quần áo. Cô làm vậy là có chủ đích, nghĩ rằng chỉ cần khiến các phòng ngủ đều không còn, Chu Tân Hạc chỉ có thể đến phòng của cô, ngủ cùng với cô.

Đây là phòng tân hôn, ban đầu phòng ngủ được lắp đặt theo kích thước đôi, giường cũng là giường cỡ queen hai mét hai. Để phục vụ cho sở thích của Chu Tân Hạc, Quan Ánh cũng sử dụng tông màu trắng xám lạnh cho chăn ga gối đệm và vải rèm.

Nhưng mấy ngày nay khi Chu Tân Hạc trở về, anh đều ở trong phòng nghỉ của công ty, hoặc là bận đến tối muộn trong phòng làm việc hoặc ở trên ghế sô pha tầng dưới. Chưa bao giờ bước vào phòng một lần, Quan Ánh tức chết.

Quan Ánh nhìn lên lầu, đèn hành lang vẫn sáng, Chu Tân Hạc để lại đèn cho cô. Cô dừng ở cửa phòng làm việc, cẩn thận lắng nghe, sau đó tức giận quay về phòng.

Phòng ngủ cũng là phòng tân hôn rất rộng, cửa sổ cao từ trần đến sàn đẹp không tì vết, mở rèm ra là có thể nhìn thấy khoảng trời mở rộng, rẽ trái đi thẳng vào phòng quần áo, bên trong chồng chất các sản phẩm xa xỉ như túi, đồ trang sức và tất cả các loại quần áo định chế cao cấp mà Chu Tân Hạc tặng cho Quan Ánh.

Những người trong giới gọi Quan Ánh là "tiểu phú bà", muốn mượn quần áo, túi xách xa xỉ tìm tiểu phú bà là chính xác, quan trọng có mối quan hệ phù hợp, không phải ai cũng có thể lọt vào vòng tròn của Quan Ánh.

Phòng ngủ thứ hai diện tích không nhỏ, nhưng lại đầy ắp những thùng giấy chuyển phát của nhãn hàng hai năm qua, nhìn thoáng qua cũng không thấy đầu. Quan Ánh không định tháo dỡ nó, tốt hơn hết là không thể đặt chân xuống, tránh cho Chu Tân Hạc chuyển sô pha đến nằm.

Quan Ánh xoay người, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, buổi sáng cô đi không có bật đèn.

Nghe thấy tiếng băng dán bị xé ra, Quan Ánh ngập ngừng hỏi: "Chú nhỏ?" .

Một cái bóng đổ xuất hiện từ sau đống giấy cao cấp, Chu Tân Hạc bước ra với một hộp quà.

Anh đang giúp cô sắp xếp các hộp giấy…

Vẻ mặt Quan Ánh hơi ngượng ngùng: "Muộn như vậy rồi, sao chú còn chưa ngủ?"

Chu Tân Hạc xắn tay áo, lộ ra cẳng tay chắc chắn, cúi người xếp những hộp quà đã mở ra, lúc ngước lên nhìn cô, mắt anh đầy ý cười hỏi: “Nếu không thu dọn, ở đây có thể ngủ?"

"..." Quan Ánh xấu hổ quay đầu lại nhìn chằm chằm sơn trắng trên tường.

Chu Tân Hạc đứng thẳng người: "Đã đón được người chưa?"

"Vâng, anh hai đã về nhà."

Chu Tân Hạc ậm ừ không hỏi thêm câu nào.

Trên sân thượng đang lộng gió, Chu Tân Hạc tự nhiên nghiêng người chắn gió lạnh cho Quan Ánh, khi cô bước vào phòng, anh tiến đến đóng chặt cửa kéo rồi hỏi: "Gần đây có gặp ác mộng gì không?"

“Thỉnh thoảng.” Quan Ánh ngước mắt lên nhìn anh, trong lòng mong đợi điều gì đó: “Chú nhỏ, chú có muốn dùng phòng tắm không? Cháu có thể đi vào phòng bên cạnh.”

Chu Tân Hạc nhẹ giọng nói: "Cháu dùng đi."

Quan Ánh ra vẻ hào phóng: "Đừng ngại, chú dùng đi."

Chu Tân Hạc nhếch mũi, cười nhẹ vô cùng gợi cảm: "Ánh Ánh."

Giọng nói này....

Ai mà chịu được!

“Dạ?” Quan Ánh vẫn bình tĩnh.

Chu Tân Hạc cười híp mắt: "Khách sáo với chú như vậy?"

Không phải khách sáo, cô chỉ muốn nhìn thấy người đẹp bước ra từ bồn tắm.

Nhưng Quan Ánh không dám để lộ ra bất kỳ ý nghĩ không hợp lý nào đối với Chu Tân Hạc, nếu không, anh nhất định sẽ giữ khoảng cách xa hơn với cô.

“Kính già, yêu trẻ.” Quan Ánh giả vờ một chút, ôm áo ngủ đi tắm rửa.

Chu Tân Hạc khẽ bật cười, rồi bất lực thở dài.

***

Ngày hôm sau là cuối tuần, mới sáng sớm bà Hoắc đã mang theo thợ trang điểm đi mượn váy.

"Tôi có một người bạn đang quay bộ phim truyền hình dân quốc, muốn hỏi có thể thuê bộ sườn xám mà cô đã mặc mấy ngày trước không? Tiền bạc không thành vấn đề."

Toàn cầu tổng cộng có không đến 20 thương hiệu thời trang cao cấp, của Chu Tân Hạc là thương hiệu đắt nhất và khó mượn nhất, khắt khe hơn so với các nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng. Ngoài các yêu cầu bắt buộc đối với thành viên là mức tiêu dùng tám chữ số mỗi năm, việc kiểm tra các thành viên thời trang cao cấp cũng nghiêm ngặt hơn so với các thương hiệu cao cấp nổi tiếng khác. Có thể mặc đồ định chế của anh có nghĩa là thân phận của người này không phải là bình thường.

Bạn bè của bà Hoắc đều là diễn viên hạng nhất, họ có đủ khả năng chi trả, nhưng không đáng để trả tám con số chỉ để mua một bộ thời trang cao cấp mặc một hoặc hai lần để quay phim.

“Đương nhiên có thể." Con trai của bà Hoắc và Chu Tân Hạc là bạn học cấp ba và là người quen cũ với chú Quan Ánh.

Tuy nhiên, đó không phải là nguyên nhân chính, chủ yếu vẫn là gia đình bà Hoắc có bối cảnh, có bà bao che, Quan Ánh hiên ngang đi trong vòng tròn của các quý phu nhân.

Sau khi "thu mua" được bà Hoắc, Quan Ánh đã trốn đi tô lại son. Chu Tân Hạc không bao giờ nhìn thấy cô trang điểm, nếu hỏi, cô vẫn tự tin khẳng định đẹp tự nhiên không cần trang điểm.

Hôm nay Chu Tân Hạc sẽ tham dự một bữa tiệc quan trọng, Chu Niệm Niệm nói rằng anh cần một người phụ nữ đi cùng nên sẽ tìm, chắc là sẽ tìm Quan Ánh.

Quan Ánh đã ăn mặc đẹp đẽ và dè dặt chờ đợi Chu Tân Hạc chủ động đến tìm cô.

Màn hình điện thoại di động sáng lên, trong lòng Quan Ánh mừng như điên. Cầm điện thoại lên vừa nhìn thấy, đột nhiên cô chán nản: "Cô nhỏ."

Chu Niệm Niệm: "Ánh Ánh, tại sao chị vẫn chưa đến?"

"Chú nhỏ không bảo cháu đi."

"Không thể nào? Anh ấy đi ra ngoài đón tiếp ai?".

Quan Ánh tức giận: "Anh ấy có bạn gái khác à?"

"Hình như.... phải"

Quá đáng.

Quan Ánh lấy túi, như gà chọi kêu tài xế lái xe thẳng đến cửa khách sạn.

Cô muốn xem bạn gái được Chu Tân Hạc ngàn chọn vạn tuyển chân dài đến đâu!

Quan Anh không có thư mời, nhân viên bảo vệ mới đến muốn ngăn cản, nhưng đồng nghiệp đã ngăn lại: "Đây là cô Quan, vị hôn thê của ngài Chu."

Bảo vệ nhìn cô nhiều hơn, im lặng ghi nhớ.

Quan Ánh hùng hổ bước vào sảnh tiệc.

Hôm nay cô cố tình trang điểm, song vẫn theo kiểu "không trang điểm" dù trai thẳng dùng kính lúp cũng tuyệt đối nhìn không ra, khuôn mặt lại càng thêm thanh tú xinh đẹp, nên dù có kiêu ngạo đi chăng nữa thì vẫn trông như tức giận đáng yêu, nhưng Quan Ánh tự nhận bản thân rất tức giận.

Cô kìm lại tức giận và đi thẳng đến chỗ Chu Tân Hạc.

Là người chủ trì tiệc tối của "Trúc", có lẽ anh đang tiếp xúc với người phát ngôn, trên đường đi, Quan Ánh đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Tất cả đều là nữ chính của các bộ phim truyền hình ngôi sao hoặc tên tuổi lớn của phòng vé. Ngay cả trong những dịp mà các anh chàng đẹp trai gặp nhau, khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tân Hạc cũng đẹp một cách lạ thường, Quan Ảnh chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Vừa nhìn thấy Chu Tân Hạc, cơn tức giận của Quan Ánh đã biến mất hơn nửa.

Xung quanh Chu Tân Hạc là một nhóm nam nữ ưu tú đang trò chuyện, thỉnh thoảng anh mới gật đầu, phần lớn thời gian anh giữ một phong thái lịch thiệp và yên lặng lắng nghe.

Quan Ánh mừng thầm trong lòng, thầm khen mắt của cô thật tốt, xem trọng một người đàn ông đẹp trai, cao quý.

Đắc ý chưa đầy ba giây, giữa đám người cô lại nhìn thấy Trương Mỵ Khanh, Quan Ánh tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng dữ dội.

Chu Tân Hạc nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.