Chương 12: Cô ấy đang tỏ tình với tôi

Không ngờ Chu An An lại chạy tới: “Anh Hoài Kiến, anh đừng bỏ rơi em mà, em bảo đảm sẽ không làm phiền đến anh đâu.”

Quý Hoài Kiến nhíu mày, có chút bất lực, anh cũng không biết nên nói gì nữa.

Lúc này toàn bộ nơi đó đã trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngồi yên vào chỗ của mình, cho nên anh cũng không tiện đứng dậy nữa, chỉ đành chấp nhận.

Giang Yến nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng này, ho khụ một tiếng: “Thật không ngờ Chu An An vậy mà lại còn có bộ mặt ngoan ngoãn như vậy, nhưng mà tôi vẫn rất rò mò là lúc đầu tại sao không có chút báo trước gì thì cô ta lại đột nhiên đi ra nước ngoài vậy, rồi lâu như vậy mới trở về.”

Chu Lãng nói: “Cậu thắc mắc nhiều như vậy sao không tự mình đi hỏi cô ta đi.”

“Tôi quan tâm chút thôi mà.”

“Không biết.”

Khi Chu An An đi ra nước ngoài thì anh vẫn đang đi công tác ở Anh, khi anh trở về thì cô ta đã đi mất rồi.

Với lại cũng không phải chuyện liên quan đến anh, thì anh hỏi nhiều như vậy làm gì chứ.

Rất nhanh, buổi họp báo đã bắt đầu, đầu tiên là người sáng lập ra trang sức Thịnh Quang lên sân khấu nói về lịch sử thành lập, sau đó là Lâm Tư lên phát biểu về chiến lược phát triển, đồng thời cũng giới thiệu ba mẫu trong bộ sưu tập ‘Tình đầu’ chỉ mới là bắt đầu, sau này còn có nhiều mẫu mã, nhiều bộ sưu tập hơn nữa.

Sau đó là các người mẫu bắt đầu ra trình diễn.

Chu An An nói: “Anh Hoài Kiến, bộ sưu tập này đẹp quá đi, mẫu nào em cũng muốn mua.”

Tâm tư của Quý Hoài Kiến hoàn toàn không ở trên người cô ta, ngoại trừ nhìn xem các sản phẩm trên người của người mẫu ra thì anh ấy cứ liếc nhìn vào sau hậu trường mấy lần.

Trang sức Thịnh Quang từng nói hôm nay nhà thiết kế sẽ lên phát biểu về cảm hứng sáng tạo của mình.

Một bên khác, Giang Yến cũng bình luận nói: “Ruan quả thực là danh bất hư truyền, linh khí một chút cũng không thiếu, nhìn những tác phẩm này mà xem, làm gì có người phụ nữ nào không động lòng chứ, tôi đã cảm nhận được mùi vị vừa chua vừa ngọt tản ra khắp hiện trường rồi.”

Chu Lãng không thèm để ý đến anh ấy, anh chỉ chăm chú nhìn vào sợi dây chuyền mà cô người mẫu đang đeo trên cổ kia.

Anh đang nghĩ, sợi dây chuyền này mà được đeo trên cổ của Nguyễn Du Hà chắc hẳn là sẽ đẹp lắm.

Da cô ấy trắng nõn nà, cái cổ lại thon dài như thiên nga, còn hàng xương quai xanh lộ ra cũng rất đẹp.

Không có ai thích hợp đeo sợi dây chuyền này hơn cô ấy cả.

Ánh mắt của Chu Lãng lại nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay của cô người mẫu, nếu như Nguyễn Du Hà thấy đẹp thì anh cũng sẽ mua luôn, anh cũng không phải là không thể tặng cho cô một chiếc nhẫn.

Sau khi dàn người mẫu trình diễn xong, người chủ trì liền nói: “Xin hãy vỗ tay nhiệt liệt để chào đón nhà thiết kế bộ sưu tập ‘Tình đầu’ của trang sức Thịnh Quang, cô Ruan.”



Sau tiếng vỗ tay của mọi người, một hình bóng từ từ xuất hiện trên sân khấu.

“Xin chào mọi người, tôi là Ruan, là nhà thiết kế của trang sức Thịnh Quang.”

Giang Yến kinh hoàng toàn tập: “F*ck, đây không phải là vợ của cậu sao?”

Chu Lãng nhìn chăm chú lên sân khấu, anh cau mày, không nói lời nói nào.Chồng cũ đến cầu hôn

Nguyễn Du Hà dưới sự dẫn dắt của người chủ trì, nói lên ý tưởng thiết kế của sản phẩm, cũng như chất liệu tạo nên.

Người chủ trì hỏi: “Mọi người đều biết, bộ sưu tập ‘tình đầu’ này chủ yếu đánh vào thị trường của những người trẻ tuổi, vậy thì trong mắt của cô Ruan thì tình đầu là như thế nào nhỉ, hoặc là cô có những kỷ niệm tươi đẹp gì sao?”

Nguyễn Du Hà có chút thất thần, không biết đang nhìn đi đâu, sau khi được người chủ trì nhắc nhở thì mới hoàn hồn lại nói: “Trong mắt của tôi, tình đầu chính là một sự ngây ngô nhưng lại ngọt ngào, đôi khi nhớ lại thì cảm giác giống như một bình rượu đang được ủ vậy, đợi sau khi ủ xong thì lại là một mùi vị khác.”

“Còn kỷ niệm thì… tôi nghĩ những kỷ niệm về mối tình đầu đẹp nhất khi chúng được âm thầm giấu kín trong tim.”

Chu Lãng vẫn luôn im lặng, không nói gì, thì đột nhiên ánh mắt như rực cháy lên nói: “Cô ấy đang tỏ tình với tôi.”

Giang Yến: “?”

Chu Lãng không biết từ đâu mà lại hưng phấn như vậy, vui vẻ giải thích: “Trừ tôi ra, cô ấy còn có tình đầu nào nữa chứ.”

“Chuyện này thật là…xuất sắc.”

Chu Lãng cong môi lên, chăm chú nhìn lên sân khấu.

Cũng coi như cô biết điều.

Nghĩ ra cách này để lấy lòng tôi.

Lúc này, một nhà báo dưới khán đài lại hỏi: “Vậy tình đầu của cô Ruan là lúc nào vậy?”

Lần này, Nguyễn Du Hà sựng lại một lúc lâu rồi mới trả lời: “Thời đại học.”

Chu Lãng: “…”

Giang Yến: “…” Wow.

Nhà báo dưới khán đài lại hỏi tiếp: “Nếu như đã khiến cho cô Ruan nhớ mãi không quên như vậy, ắt hẳn người đó rất ưu tú phải không?”

Sau khi Bùi Sam Sam ở dưới sân khấu nháy mắt ra hiệu, thì người chủ trì cuối cùng cũng đã kịp phản ứng lại, giải vây cho cô: “Đây đều là chuyện riêng của cô Ruan, chúng ta đừng nên hỏi nhiều về vấn đề này, các vị vẫn nên hỏi chuyện liên quan đến trang sức Thịnh Quang đi nhé.”



Dưới sự dẫn dắt của người chủ trì, mọi người cũng không bám lấy chủ đề tình đầu của Nguyễn Du Hà nữa, chủ đề lại được trở về cuộc họp báo ra mắt sản phẩm.

Dưới khán đài, Chu An An nghiến răng, tức giận nói: “Sao lại là chị ta chứ, con đàn bà này thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn mà, đã gả cho anh họ tôi rồi, mà trong tim vẫn luôn nhớ về mối tình đầu!”

“Anh Hoài Kiến, chị ta chính là người trước đây em từng nói với anh, giả bộ mang thai để ép anh họ em lấy chị ta, anh tuyệt đối đừng để vẻ bề ngoài của chị ta lừa gạt, chị ta mưu mô lắm, ngay cả anh họ em cũng bị chị ta xoay vòng vòng.”

Trong góc, cái người bị lừa trong câu chuyện của Chu An An mặt lạnh như băng, khóe môi mím lại đủ để thấy được lúc này anh ấy đang đè nén lửa giận trong lòng lại.

Mà Giang Yến ở bên cạnh Chu Lãng cũng đang liều mình đèn nén mình lại, anh ta sợ mình không nhịn được mà bật cười thành tiếng mất.

Một giây trước, Chu Lãng còn dõng dạc nói: “Cô ấy đang tỏ tình với tôi.”

Một giây sau, người vợ đó của anh không do dự tát cho anh một cái bạt tai, để cho anh biết cái gì là hiện thực tàn nhẫn.

Khó khăn lắm mới đợi được buổi họp báo kết thúc, ánh đèn lần nữa được thắp sáng lên, có hai bóng người cơ hồ đứng lên cùng một lúc.



Nguyễn Du Hà đi đến hậu trường thì cảm giác có chút tức ngực, dạ dày cũng không được thoải mái.

Cô muốn nôn.

Cô vừa mới uống chút nước, thì Bùi Sam Sam liền chạy tới: “Du Hà, lần họp báo này rất thành công, chắc chắn sẽ đến hậu trường để tìm…”

Bùi Sam Sam vẫn chưa nói xong thì có một bóng người xuất hiện ngay cửa ra vào.

Vẻ mặt của Chu Lãng phát lạnh, toàn thân bị một luồng trầm mặc lạnh lẽo bao trùm.

Nguyễn Du Hà và Bùi Sam Sam cùng nhìn nhau, đồng thời cùng nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương như có chung một câu hỏi, sao anh ấy lại ở đây?

Sau mấy giây, Bùi Sam Sam mơ hồ cảm thấy dường như nhiệt độ trong phòng hóa trang càng ngày càng thấp, lạnh đến nổi hai hàm răng của cô ấy va vào nhau lập cập: “Tớ…Du Hà, tớ ở cổng đợi cậu nhé, hai người nói chuyện với nhau đi.”

Nói xong, Bùi Sam Sam liền biến nhanh như một làn khói.

Trong lúc đó, ở trong phòng hóa trang chỉ còn lại hai người bọn họ.

Chu Lãng lạnh lùng liếc nhìn mấy món đồ trang sức ở trên bàn, bước nhanh về phía Nguyễn Du Hà: “Có phải cô nên cho tôi một lời giải thích không?”

Nguyễn Du Hà không rõ luồng khí lạnh lẽo của anh ấy từ đâu ra mà có, cô nhìn anh đang tiến lại gần mình, thế là cô không nhịn được liền lùi về sau hai bước, dựa vào bàn nói: “Giải…giải thích cái gì?”

Chu Lãng dừng trước mặt cô, rồi giơ tay ra lấy sợi dây chuyền sau lưng cô, ánh mắt tràn đầy vẻ nguy hiểm híp lại nói: “Cô nói xem.”