Chương 1: Ly Hôn

Chương - Ly hôn



Biên Tập: Ngoan Hiền Ngoàm

Ngày đầu tiên của tháng ba, ánh nắng cực kỳ chói chang.

Áp suất không khí trong văn phòng đội điều tra hình sự thấp đến mức không ai dám thở mạnh.

7 giờ sáng nay, trong nhóm chat tiểu đội xuất hiện một tin nhắn mới, không liên quan gì đến công việc.

Người gửi tin nhắn là đội trưởng đội hình sự Trần Vãn.

Tin nhắn rất ngắn gọn rõ ràng, như tác phong quyết đoán trong công việc của cô. "Buổi sáng nay tôi đi ly hôn, Ngụy Diên sẽ thay tôi tổ chức cuộc họp sáng nay."

Tin tức chấn động lan truyền ra khắp tiểu đội.

Sáng sớm tất cả thành viên trong tổ đội đều bị tin tức này đập cho tỉnh!

Trần đội trưởng muốn ly hôn?

Chuyện gì xảy ra vây?! Tại sao một chút dấu hiệu cũng không có?

Cô cùng người chồng tuyệt vời của mình không phải đã kết hôn bảy năm, tình cảm vẫn luôn rất tốt sao, tại sao lại đột nhiên muốn ly hôn!

Trần Vãn ở cục cảnh sát hình sự Ngưỡng Quang cũng được xem như người nổi tiếng, chiến tích trong công tác vô cùng nhiều, phá giải vô số vụ án. Bản thân cô lại kết hôn khi còn trẻ, nghe nói vừa tốt nghiệp đã kết hôn, cột tình trạng hôn nhân chỉ viết vỏn vẹn một câu: Đã kết hôn.

Nói một cách logic, một người phụ nữ mạnh mẽ ở nơi làm việc như này rất khó có thời gian để yêu đương, tìm đối tượng. Chưa kể một người phụ nữ đã có chức vị trong nghề nghiệp sẽ càng khó cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp như thế nào.

Khi các thành viên trong tổ đội lần đầu gặp Bùi Ký Châu, bọn họ còn nghĩ rằng anh là giám đốc hay chủ tịch của một gia đình tài phiệt nào đó. Lúc anh bị mời đến đồn cảnh sát để hợp tác điều tra vụ án, ai nấy đều ngượng ngùng pha cà phê hòa tan bưng vào phòng cho anh uống.

Do khí chất trên người anh quá mạnh mẽ nên mọi người thường bỏ qua vẻ ngoài của anh.

Nếu không có khí chất quanh thân, chỉ dựa vào ngoại hình và dáng người, sẽ khiến người ta nghĩ anh là con lai, nghề nghiệp siêu mẫu quốc tế hàng đầu thế giới.

Một người đàn ông vàng kim lấp lánh như thần tiên hạ phàm như vậy, khi nhìn thấy Trần Vãn, lại lập tức cúi đầu, thân mật cọ cọ cổ người yêu, tùy ý để Trần Vãn sờ mặt mình, còn mỉm cười đến vô cùng mãn nguyện, giống như một con chó lớn muốn được cưng chiều.

Năm đó, cảnh tượng này đã để lại một cú sốc trong lòng các thành viên trong tổ đội, muốn quên cũng không thể quên được.

Tin tức ly hôn sáng nay cũng khiến các đội viên bàng hoàng cả buổi sáng.

Cho đến khi còn kém hai phút nữa là đến 10 giờ sáng, Trần Vãn bước vào khu vực quen thuộc của đội hình sự. Giọng nói quen thuộc của cô không kiên nhẫn mang theo oán giận: “Người ly hôn trong cục dân chính sao lại nhiều như vậy, thật lãng phí nhiều thời gian của tôi.”

Động tác đội phó Ngụy Diên cùng năm đội viên khác đồng loạt nhìn về phía cô.

Chỉ thấy Trần Vãn đi thẳng vào văn phòng của cô như không có chuyện gì, đem áo khoác tây trang ném lên lưng ghế, áo sơmi bị cởi bỏ hai nút, dấu hôn trên ngực rải rác như ẩn như hiện.

Nét bực bội hiện lên trên mặt cô, buộc phải gài lại một nút áo.

Cô đi đến cửa văn phòng, cười tủm tỉm nói với các đội viên từ nãy giờ im như ve sầu mùa đông: “Buổi tối tôi mời khách.”

Nói xong, liền chui vào trong văn phòng.

Các đội viên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Chuyện gì vậy, tại sao nhìn cô một chút cũng không có chút nào thương tâm, nhìn qua còn rất vui vẻ?

Đến buổi tối, qua ba vòng rượu, các đội viên mới chính thức hiểu được: Vị đại tỷ này thực sự mời bọn họ uống rượu chúc mừng ly hôn. Vốn dĩ tửu lượng của cô không tốt, hiếm khi cô uống nhiều như vậy, những người khác khuyên thế nào cũng không được.

Cuối cùng vẫn là đội phó Ngụy Diên, gọi xe đưa cô về.

Lên xe, tài xế hỏi đi đến đâu?

Ngụy Diên lúc này mới ý thức lại, sau khi ly hôn không biết Trần Vãn đã thay đổi chỗ ở hay vẫn ở biệt thự vùng ngoại ô.

Cô đã uống say đến không còn ý thức, cũng hỏi không ra được cái gì.

Cuối cùng Ngụy Diên đành phải đưa cô đến khách sạn gần đây.

Sau khi xe taxi khởi hành, phía sau cách đó không xa, một chiếc Night Messenger sang trọng và khiêm tốn cũng xuất phát.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau, nửa người như bị bóng ma che đậy, trên người mặc một thân đồ đen, vẻ mặt im lặng còn nguy hiểm hơn màn đêm huyền bí.

Đột nhiên bên trong đôi mắt sâu thẳm như biển sâu yên tĩnh, dần hiện ra ánh sáng màu đỏ tươi.

Bùi Kỳ Châu từ từ siết chặt đôi tay đeo găng da màu đen trên đầu gối.

Chiếc nhẫn cưới vàng trên ngón áp út vẫn luôn đồng hành một cách thủy chung với chủ nhân của nó.

Ngọn lửa phẫn nộ trong người anh lan tràn ra như thảo nguyên bị đốt cháy, ngoại trừ ghen tỵ vô tận, còn có sự khát vọng đối với máu tươi vô cùng vô tận.

*** Lần đầu tiên edit mong được chiếu cố và ủng hộ ạ