Chương 12: Lý Trí Mạnh Mẽ (Ngược Tâm)

Chương - Lý Trí Mạnh Mẽ (Ngược Tâm)



Biên Tập - Ngoan Hiền Ngoàm

Các thành viên trong nhóm sau khi biết Trần Vãn sắp bị điều đi, ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc cùng không nỡ. Đặc biệt là khi bọn họ hỏi cô bị điều đến nơi nào, Trần Vãn lại không trả lời được, nói đây là bảo mật.

Ngụy Diên làm cộng sự cùng Trần Vãn từ ngày đầu tiên cho đến nay, thập phần lo lắng hỏi cô: “Cô thật sự không có chuyện gì chứ?”

Trần Vãn không nói một lời.

“Chuyện cô bị điều đi có phải liên quan đến hai án mạng gần đây không?” Ngụy Diên mơ hồ cảm giác được hoàn cảnh quen thuộc xung quanh đang lặng lẽ thay đổi, đặc biệt là người phụ nữ trước mặt này.

Trần Vãn duỗi tay, vỗ vỗ cánh tay cậu, hy vọng có thể khiến cậu an tâm: “Tôi không thể nói quá nhiều. Lần này chỉ là tạm thời nhậm chức. Tôi sẽ quay lại.”

Bên ngoài cục cảnh sát, cách cửa kính xe trong suốt, người đàn ông ngồi ở trong xe mang kính râm, gọng kính màu đen hơi hạ xuống lộ ra đôi mắt u ám nhìn chằm chằm bàn tay Trần Vãn trên cánh tay Ngụy Diên.

Tính chiếm hữu của Bùi Kỳ Châu đối với Trần Vãn thể hiện ra mọi mặt, mặc dù cô chỉ đứng gần cộng sự nam một chút, trong lúc vô ý tiếp xúc thân thể một chút, anh đều sẽ cảm thấy không vui.

Cho nên Trần Vãn không chịu nổi với hành vi khống chế gần như biếи ŧɦái này của anh, mới suy xét đến chuyện ly hôn.

Vào lúc cô rời khỏi trụ sở cảnh sát, vừa mới mở cửa xe, đã bị người đàn ông bên trong kéo vào.

Bên trong xe đều là hơi thở nguy hiểm cùng ẩn nhẫn của anh.

Trần Vãn bị anh ôm chặt đến mức gần như nghẹt thở, “Anh lại phát điên cái gì?”

Cô tháo mắt kính đen trên mắt Bùi Kỳ Châu xuống, quả nhiên, trong đôi mắt xanh lam đã cuồn cuộn tức giận.

Giây tiếp theo, Bùi Kỳ Châu hung hăng cắn môi cô, anh phát tiết cảm xúc của mình, nụ hôn mãnh liệt như muốn nuốt chửng cô.

Tiếng nước bọt giao hòa, tiếng hô hấp thô nặng tràn ngập du͙© vọиɠ, vang lên bên trong xe.

Vào lúc Trần Vãn bị thiếu không khí, cô vùng ra, nhảy xuống khỏi người đàn ông, ngồi cạnh cửa xe, tức giận lau lau miệng, nói: “Tính tự chủ của anh càng ngày càng kém!”

Người đàn ông này sau khi xé bỏ ngụy trang, càng lúc càng tùy ý làm bậy.

Bùi Kỳ Châu nắm lấy tay cô, cả người dán sát vào, cằm anh gác lên hõm vai cô, ánh mắt sáng quắc nói: “Huyết tộc đối với bạn tình có chấp niệm trời sinh, không thể chịu đựng được sự hiện diện của bất kỳ sinh vật giống đực nào xung quanh bạn tình mình.”

Trần Vãn nheo mắt, cảnh cáo anh: “Hiện tại anh đang sống trong xã hội nhân loại, nhất định phải tuân thủ pháp tắc xã hội nhân loại. Ngoại trừ những lúc chỉ có hai người chúng ta, anh phải tiếp tục sắm vai nhân vật nhân loại cho tốt, không được chọc phiền toái cho ta.”

Nam nhân chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu.

Đối với lời lão bà, nói gì nghe nấy.

Nhưng sau chuyện này anh lại có chút ý xấu, không nhịn được, nói cho cô nghe: “Vậy —— khi chỉ có anh và em, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với em không?”

Trần Vãn im lặng thở dài, không nói đúng, cũng không nói không đúng.

“Anh có từng nghiên cứu tại sao cơ thể tôi có thể áp chế bản năng khát máu của huyết tộc không?”

Cô đã sớm muốn hỏi vấn đề này.

Bùi Kỳ Châu mổ một cái ở trên cằm cô, ngồi thẳng người lại, nhìn về phía trước nói: “Lần đầu tiên quen biết em, anh đã điều tra bối cảnh xuất thân của em, thu thập máu em, cũng đã làm nghiên cứu kiểm tra đo lường gen. Em cũng giống như những nhân loại bình thường khác, không có chỗ nào đặc biệt.”

Không có chỗ nào đặc biệt —— mấy chữ này, giống như những tảng đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng bên trong lòng Trần Vãn, tạo ra tầng tầng gợn sóng.

Không hiểu sao, cô bỗng nhiên cảm thấy tức ngực, hạ xuống một phần ba cửa sổ xe. Ánh mắt cô nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, phong cảnh bên ngoài dần dần chạy lướt qua.

Cơn gió lạnh lạnh gió thổi phất qua đôi mắt cô, sau đó, cô nói: “Có lẽ anh đối với những người phụ nữ khác cũng có thể sinh ra loại hiệu quả này. Anh có từng nghĩ đến việc thử tìm hiểu không?”

“Có.”

Người đàn ông bên cạnh không chút do dự trả lời nói.

“Thử sao?” Trần Vãn như cũ không đối diện với anh.

“Thử.”

Sự thẳng thắn của Bùi Kỳ Châu khiến trái tim cô như bị bóp chặt.

Ánh mắt cô cứng đờ nhìn về phía Bùi Kỳ Châu, kéo kéo khóe miệng, châm chọc nói: “Cảm giác thế nào? Thân thể bọn họ so với tôi có phải dễ lấy được lòng yêu thích của anh hơn không? Anh cũng có thể muốn làm gì thì làm mà đạt được cảm giác tuyệt đối hơn không?”

Ánh mắt Bùi Kỳ Châu dừng lại trên bàn tay muốn tránh thoát khỏi lòng bàn tay anh, ngữ khí nhàn nhạt, không nghe ra một chút cảm xúc phập phồng, như đang trần thuật một sự kiện đã qua: “Trần Vãn, lòng bàn tay em thật lạnh.”

“Anh chỉ cần trả lời tôi.”

Không riêng gì tay cô, sắc mặt cô, thân thể của cô, đều trở nên cực kỳ không bình thường.

Bùi Kỳ Châu nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ chớp mắt một cái: “Anh không thích hương vị của bọn họ, thậm chí khi bị bọn họ đυ.ng vào cũng cảm thấy chán ghét.”

Anh sớm đã cảm giác được người mình yêu đang sợ hãi, từ khi cô hỏi vấn đề đầu tiên, Bùi Kỳ Châu đã khắc chế xúc động muốn ôm lấy cô. Anh muốn dùng loại phương pháp này, bức cô nói ra suy nghĩ trong lòng, bức cô nhìn ra bản thân cô cũng rất quan tâm đến anh.

Nhưng mà, anh thua.

Khi Trần Vãn dùng cặp mắt quật cường che giấu bi thương nhìn anh, Bùi Kỳ Châu cảm giác được trái tim mình bị ánh mắt lạnh lùng của cô cắt xuống một khối, để lại thật nhiều vết sẹo.

Anh dứt khoát kéo cơ thể Trần Vãn đang run rẩy vào trong lòng ngực, ôn nhu trấn an cô, anh dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất nói cho cô biết: “Bảo bối, anh chưa từng phản bội em. Cho dù là trước khi gặp được em, anh cũng chưa từng chạm qua bất kỳ một cô gái nào. Em biết không? Các giác quan của huyết tộc so với nhân loại nhạy bén hơn mấy chục lần, chúng ta đối với mùi hương và máu tươi vô cùng kén chọn cùng mẫn cảm. Hơn nữa, chúng ta một lòng một dạ đến già. Anh tuy tạm thời không thể dùng khoa học giải thích vì sao lại là em, nhưng từ góc độ thần học, anh tin tưởng em là do thượng đế phái đến cứu rỗi anh. Trên đời này chỉ sợ không có một huyết tộc nào may mắn giống như anh, có thể sống sót sau hai nghìn 855 ngày đêm mà không khát máu. Em nghe hiểu chưa? Du͙© vọиɠ cùng chiếm hữu mà anh đối với em, là bởi vì anh không muốn chết, không muốn biến thành quái vật, càng không muốn mất đi em.”

Sau khi Trần Vãn nghe lời thú nhận dài dòng này, sự thật so với bi thương càng thêm bi thương hơn.

Tuy nhiên, trên mặt cô chỉ thể hiện một vẻ thờ ơ, lý trí tỉnh táo rất rõ ràng: “Tuổi thọ huyết tộc có thể sống hơn trăm năm, tôi chỉ là nhân loại, có thể sống được đến bảy tám chục tuổi đã là may mắn. Tôi không chỉ chết sớm hơn anh, còn sẽ già rất nhanh, lại thêm ba mươi năm nữa tôi đã 60 tuổi, nhưng bộ dáng anh vẫn như hiện tại. Đến lúc đó, tôi cảm thấy mình càng giống như một con quái vật, làm sao còn khả năng cùng anh ở bên nhau.”

“Cho nên em vẫn quyết định rời khỏi anh?”

“Cho nên anh càng phải suy xét tìm người thay thế trong tương tai. Đây là ý kiến của tôi.”

Hai người trăm miệng một lời nói ra.

Đến cục an ninh quốc gia, Trần Vãn không bị ánh mắt khổ sở của anh mê hoặc mà bước ra khỏi xe.

Bùi Kỳ Châu bị bỏ lại phía sau, cảm nhận được cái gì gọi là mất khống chế đến muốn hủy thiên diệt địa.

Trong cuộc đời của anh, sẽ không có hai chữ ‘Sai lầm’ này, hết thảy đều phải trong tầm khống chế của anh, anh thậm chí có thể phá bỏ lời nguyền hàng ngàn năm của huyết tộc, chống lại pháp tắc của tự nhiên, tự do hoạt động trong đế quốc nhân loại, thứ duy nhất không làm được chính là nắm giữ Trần Vãn.

Trong khi anh cứ nghĩ rằng mình có khả năng kiểm soát hoàn hảo ‘Thức ăn’, nuôi dưỡng ở bên cạnh mình, nhưng cuối cùng anh lại trở thành nô ɭệ cho ‘Thức ăn’.

____________________



***Lời của tác giả:



Trần Vãn là nhân loại có tư duy lý trí mạnh mẽ.



Mà thân là huyết tộc - Bùi Kỳ Châu không hoàn toàn tuân theo pháp tắc thế giới, trong thế giới của anh, chỉ có chiếm hữu và không muốn chiếm hữu. Tuyệt đối không có chuyện muốn mà không chiếm hữu được!!!



Cho nên, nam 9 chúng ta muốn hắc hóa.



- Ngoan Hiền Ngoàm -