Chương 6: Xảy Ra Án Mạng (Ngược Nhẹ)

Chương - Xảy Ra Án Mạng (Ngược Nhẹ)

Biên Tập - Ngoan Hiền Ngoàm


Sau đó, Trần Vãn đã xin nghỉ phép một ngày.

Ngày hôm sau trở lại sở cảnh sát, đã có vụ án mới.

Thẩm Bình An cầm báo cáo, nói với cô: "Đội trưởng, là án mạng. Sáng sớm hôm nay, một người dọn dẹp vệ sinh đã phát hiện một thi thể nữ trong con hẻm nhỏ vào quán Bar thuộc khu Hà Khẩu.

"Vốn dĩ vụ án mạng này sẽ do cảnh sát khu vực phụ trách, nhưng vụ án lần này khá đặc biệt nên đã chuyển nó về trụ sở chính của chúng ta."

Trần Vãn tiếp nhận hồ sơ, vừa mở ra, ảnh chụp thi thể ở hiện trường khiến cô vô cùng sốc.

Thẩm Bình An đứng bên cạnh giải thích: "Nguyên nhân chết là do mất máu. Trên thi thể người chết không còn một giọt máu. Sau khi giám định pháp y, bác sĩ pháp y xác định thời gian tử vong nằm trong khoảng từ 21 giờ đêm qua đến 1 giờ sáng. Trên người thi thể không tìm thấy vết thương gây mất máu, chỉ có một vết cắn trên cổ."

Anh vừa nói, vừa nhìn về phía cổ Trần Vãn khoa tay múa chân diễn tả.

Đột nhiên, anh nhìn thấy một vết cắn tương tự trên cổ Trần Vãn, không khỏi choáng váng.

Trần Vãn rất nhanh đã ý thức được, kéo cao cổ áo: "Đội trưởng, sao cô không nghỉ ngơi thêm mấy ngày? Sáng nay cục trưởng Lương còn đến hỏi thăm cô, dặn dò chúng ta san sẻ công việc giúp cô, để cô nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa."

"Tôi chỉ ly hôn, chứ không phải bị thương. Có cái gì mà phải nghỉ ngơi cho tốt chứ?" Trần Vãn xem xong hồ sơ, khép lại, nói: "Chuyện tôi ly hôn vậy mà đã lan truyền khắp trụ sở rồi sao?"

Thẩm Bình An xấu hổ cười cười.

"Chờ những người khác tới đây, mọi người vào họp trước đi. Tôi đi qua phòng hồ sơ một lát." Trần Vãn cầm lấy di động, đi ra khỏi văn phòng.

Những tư liệu gần đây trong trụ sở đều được nhập vào hệ thống.

Muốn tìm thứ gì từ mười năm trước, đều phải đi phòng hồ sơ tìm. Trong đống tư liệu chồng chất, Trần Vãn tìm thấy tất cả những tư liệu cô đã đọc qua trước đó. Đều là những án lạnh, tức là những vụ án chưa được giải quyết.

Trong số các vụ án trên, vụ án sớm nhất có thể bắt nguồn từ 33 năm trước và vụ án mới nhất là cách đây 15 năm. Ngoài thi thể được tìm thấy vào sáng sớm nay, thời gian những vụ án tương tự phát sinh đều không có quy luật.

Trên người thi thể không có vết thương nào khác, ngoại trừ dấu răng trên cổ.

Tim Trần Vãn đập thình thịch.

Phòng chứa hồ sơ nằm dưới tầng ngầm, hàng năm không có ánh nắng chiếu vào, bụi bặm cổ xưa phiêu đãng trong không khí kín gió không kẽ hở.

Có lẽ mùi vị trong không khí quá mức phức tạp.

Trần Vãn bỗng nhiên cảm thấy một cơn ghê tởm nổi lên, dạ dày như có đồ vật gì đó cuồn cuộn.

Ngụy Diên tìm được cô ở bên ngoài toilet, giúp cô cầm những thứ trong tay, trên mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Sắc mặt cô thoạt nhìn không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái hay không?"

Đối diện với người cộng sự thân thiết nhất từ khi gia nhập vào sở cảnh sát này, Trần Vãn không ngần ngại lộ ra khía cạnh yếu ớt mà bản thân không dễ bộc lộ trước mặt người khác. Cô tựa lưng vào tường, ngẩng mặt lên, thở dài một hơi: "Thật khó chịu."

Ngụy Diên vỗ vỗ bả vai cô, "Là người từng trải, kinh nghiệm mà tôi có thể nói cho cô biết chính là, vừa mới ly hôn đều là như thế này, lúc đầu sẽ không quen, qua một thời gian cô sẽ buông bỏ được."

Vốn dĩ ý tứ của Trần Vãn là đang nói thân thể cô khó chịu, nhưng lại bị đối phương hiểu sai, cô cũng không có ý định sửa lại. Chỉ nghiêng đầu nhìn nhìn anh ta, hỏi một câu: "Tại sao anh lại ly hôn với chị dâu?"

Ngụy Diên thoải mái cười nói: "Cô ấy nói tôi không đủ yêu cô ấy, chỉ mãi bận rộn công việc, không có thời gian bên cạnh cô ấy, không quan tâm cô ấy. Tôi đã nỗ lực giải thích, nhưng cô ấy không muốn nghe. Sau đó tôi suy nghĩ cẩn thận, tôi không thể cho cô ấy thứ cô ấy muốn nên đành phải để cô ấy rời đi."

"Không thể cho cô ấy những gì cô ấy muốn?" Trần Vãn lúng ta lúng túng nói.

"Cô thì sao? Vì sao lại ly hôn với Bùi Kỳ Châu?" Ngụy Diên cũng rất tò mò, lại nghĩ tới một chuyện, "À đúng rồi! Hôm trước, sau khi tôi đưa cô đến khách sạn, anh ta đã đến đó. Các người không phát sinh ra chuyện gì chứ?"

Làm sao mà không phát sinh chuyện gì được chứ......

Cái mạng của cô thiếu chút nữa bỏ lại ở đó.

Ngày hôm sau, tin tức không tốt lại lần nữa truyền đến.

Chỉ sau một ngày, một vụ gϊếŧ người khác lại xảy ra cách phố Bar không xa. Lần này nạn nhân là hai người, một cặp vợ chồng trẻ, một người chết và một người bị thương. Khi nhà gái phát hiện, cô gái vẫn còn thở và được đưa đến bệnh viện Nhân Thái.

Trần Vãn đã đến hiện trường để điều tra, vết máu trên mặt đất rất lộn xộn, ở khắp mọi nơi.

"Những vết máu này đều là của người phụ nữ còn sống. Ngoài ra, tại hiện trường không tìm thấy vết máu nào của nạn nhân nam. Giống như vụ án đầu tiên, tất cả máu dường như đều biến mất một cách bí ẩn." Ngụy Diên nói. Anh đến đây trước nên nắm được tình hình.

Khi Trần Vãn đeo găng tay vào, bởi vì trong lòng khẩn trương nên cô đeo nhầm ngón tay.

Trong lòng cô biết. Máu của người chết không phải biến mất một cách bí ẩn, mà là bị hút hết.

Ngay lúc cô đang tìm kiếm manh mối tại hiện trường, sau lưng truyền đến tiếng hô nhỏ của Phạm Đường.

"Ở đây có một khuy áo dính máu!"

Trần Vãn quay lại, những người khác cũng tập trung xung quanh cậu ta.

Cô nhìn chiếc khuy áo trên tay Phạm Đường dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh vàng kim, trông vô cùng quen thuộc.

Cách đây không lâu, cô đã tự tay đeo nó cho người kia.

Đây là món quà sinh nhật mà cô đã dành cả một tháng lương để mua chúc mừng anh 33 tuổi.

"Ụa!"

Cơn nôn mửa ập đến bất thình lình khiến cô không thể kiềm chế, đột ngột rời khỏi hiện trường.

Ở vùng ngoại ô, có một biệt thự khổng lồ ẩn mình trong rừng cây.

Một chiếc ô tô đột nhiên phanh gấp, dừng lại trên bãi cỏ rộng hàng trăm mẫu được cắt tỉa tỉ mỉ.

"Bùi Kỳ Châu! Anh đi ra đây cho tôi!"

Trần Vãn hét lên trong sảnh tầng một đi lướt qua người quản gia đang bước ra chào đón cô.

Đối mặt với tư thế hung hãn tìm kiếm của cô, lão quản gia tao nhã giải thích: "Phu nhân, tiên sinh không có ở đây."

"Anh ta đi đâu rồi?"

"Tiên sinh đi từ hôm kia đến nay vẫn chưa trở lại."

Trần Vãn nghĩ đến một người, "Khúc Phương ở đâu?"

Khúc Phương là trợ lý riêng của Bùi Kỳ Châu, Bùi kỳ Châu ở nơi nào, cậu ta sẽ ở nơi đó, giống như hình với bóng.

Hầu gái bưng hồng trà kiểu Anh mới pha đến.

Khi đưa cốc trà qua, Trần Vãn tùy tiện xua tay làm đổ chiếc cốc, hầu gái phản ứng chậm, ngón tay cô ta bị những mảnh sứ vỡ văng đến cắt trúng, ngay lập tức máu tươi chảy ra từ ngón tay.

Khi lão quản gia nhìn thấy máu trên tay hầu gái, trong đôi mắt mơ hồ của ông hiện lên một tia đỏ tươi.

Cảnh tượng này đúng lúc bị Trần Vãn chú ý tới.

"Quản gia, ngay cả ông cũng..." Cô cảm thấy toàn thân ớn lạnh, đưa tay đặt lên khẩu súng phía sau lưng.

"Phu nhân, tôi sẽ không làm hại con người. Mà tiên sinh lại càng không làm hại ngài." Nói xong, lão quản gia cúi đầu, trong mắt vô cùng bi thương, "Có một nơi ngài có thể tìm được tiên sinh."

"Ở đâu?"

"Viện nghiên cứu sinh học, cách nơi này không xa có một ngọn núi sâu chưa được khám phá."

Theo địa chỉ do quản gia đưa cho, Trần Vãn vô cùng lo lắng lái xe chạy tới tòa nhà màu nâu sẫm ẩn sâu trong núi.

Bên ngoài tòa nhà nhìn chỉ có một tầng, còn khu vực bí mật thực sự ẩn sâu đến mấy tầng dưới lòng đất.

Mấy tầng đầu tiên yêu cầu phải có thẻ mật khẩu.

Đi đến tầng sâu nhất, chỉ có thể sử dụng tròng mắt để kiểm tra mới được bước vào.

Trần Vãn bị kẹt ở ngoài cửa, cô liều mạng đập cửa, hét lên: "Bùi Kỳ Châu! Mở cửa ra! Anh có nghe thấy tôi nói không! Là tôi! Trần Vãn!"

Ngay sau đó, bên trong truyền đến âm thanh gầm nhẹ như dã thú. Còn kèm theo tiếng khóc nức nở trầm thấp.

Trái tim của Trần Vãn lập tức rơi xuống đáy.

Trong tư liệu về huyết tộc có ghi lại, huyết tộc không thể sống được nếu không có máu để ăn.

Nếu kéo dài hơn một ngày, răng nanh sẽ lộ ra, hai mắt sẽ đỏ bừng. Qua hai ngày, toàn thân sẽ vô cùng đau đớn, tim như bị đốt cháy, hai mắt mất hết khả năng nhận thức ban ngày. Qua ba ngày, thú tính của huyết tộc sẽ xuất hiện, ký ức sẽ dần mất đi, sau đó sẽ mang hình dạng của một ác ma.

"...... Tình cảm của nhân loại các người không thể trung trinh như một, cho dù em đã ở cùng tôi trong khoảng thời gian không ngắn, cũng có thể mặt không đổi sắc mà rời đi......"

Lời anh nói ngày ấy một lần nữa hiện lên trong đầu Trần Vãn.

Nước mắt tràn mi chảy ra, dọc theo gương mặt rào rạt rơi xuống.

Cùng với tiếng gầm nhẹ của dã thú bên trong, thân thể Trần Vãn dần dần chống đỡ không nổi mà ngã xuống, cô quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, tiếp tục đập mạnh vào cửa, "Kỳ Châu, anh mở cửa ra có được không?"

Đáp lại cô, chỉ là tiếng thú rống đang phát cuồng.

———

***Lời của tác giả:

Chương này có chút ngược nho nhỏ. Lúc viết chương này ta đã vừa khóc vừa viết.

Ta đang làm gì vậy không biết, muốn viết thịt văn thơm ngon ngọt ngào‎, tại sao lại viết ngược a!

Chương sau, ăn thịt~ ợ