Chương 9: Bộ Phận Điều Tra An Ninh Đặc Biệt

Chương - Bộ Phận Điều Tra An Ninh Đặc Biệt

Biên Tập - Ngoan Hiền Ngoàm

Ngày hôm sau, Trần Vãn trở lại trong cục, cô muốn đem hai vụ án hiện tại và vụ án cũ báo cáo lên cấp trên. Bất quá cô vẫn chưa tìm ra cách giải thích làm thế nào mà cô phát hiện ra mối liên hệ của các vụ án.

Đây là vấn đề về quyền hạn.

Huyết tộc thuộc về dị tộc ngoại lai, một khi bị đất nước phát hiện ra huyết tộc có uy hϊếp đến nhân loại, lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, chắc chắn sẽ leo thang đến mức an ninh quốc gia.

Cứ như vậy, sẽ làm bài lộ thân phận Bùi Kỳ Châu ra ngoài.

Cô chỉ là đội trưởng đội điều tra tội phạm hình sự, không có quyền hạn cũng như quyền lực can thiệp vào vấn đề an ninh quốc gia.

Cũng chính vì nguyên nhân này, cán cân công lý mà cô đã tuân thủ suốt ba mươi năm đã bị nghiêng đi.

Khi Ngụy Diên tới tìm cô nói ‘Lương cục trưởng tìm cô’, cô vẫn còn ở trong văn phòng ngây người.

Cho đến khi Ngụy Diên lại lặp lại một lần, Trần Vãn mới phục hồi tinh thần, hoang mang không biết làm sao, vén lại sợi tóc rơi bên tai, mở ngăn kéo trước mặt ra.

Hồ sơ nằm im lìm ở bên trong, như đang chất vấn lương tâʍ đa͙σ đức của cô một cách tàn nhẫn.

Cuối cùng, cô cầm lấy những bộ hồ sơ, tâm tình trầm trọng đi ra khỏi văn phòng đội điều tra hình sự.

Văn phòng cục trưởng nằm ở tầng trên cùng trụ sở.

Lúc thang máy đi lên, Trần Vãn nhìn thấy một chiếc trực thăng quân sự đậu trên tòa nhà lớn phía đối diện.

Thang máy dừng lại.

Cô mang tâm tình nghi hoặc khó hiểu gõ cửa văn phòng cục trưởng Lương Chấn Phong.

“Mời vào.”

Vừa đẩy cửa ra, Trần Vãn liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng đĩnh đạc của một người đàn ông mặc quân trang, người nọ đang ngồi giữa sô pha bằng da màu đen.

Lương Chấn Phong đang ngồi đối diện người đàn ông kia, vẫy tay với cô.

“Trần Vãn, cô đến rồi.”

“Cục trưởng.”

Trần Vãn đi đến gần, khi cô nhìn thấy rõ mặt người đàn ông mặc quân trang, đối phương cũng cùng lúc quay đầu lại, tóc mai bên thái dương màu xám bạc không chút cẩu thả, khuôn mặt cương nghị hiện lên ý vị mỉm cười không nhìn thấu.

Người này là!

Trần Vãn theo bản năng mà hành quân lễ: “Tướng quân.”

Bùi Đạo Xuyên nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt giàu thâm ý dừng lại trên hồ sơ trong tay cô, ý cưới lộ ra càng thêm rõ ràng: “Trần Vãn, rốt cuộc thì chúng ta cũng gặp mặt.”

Trần Vãn khó hiểu, vì sao ông lại nói là ‘Rốt cuộc’?

Lúc này, Lương Chấn Phong đứng lên, như rất quen thuộc với Bùi Đạo Xuyên nói: “Người, tôi cũng đã gọi tới, kế tiếp hai người tự nói chuyện đi.”

Bùi Đạo Xuyên gật gật đầu.

Ba người, chỉ có Trần Vãn không hiểu chuyện gì, cũng không biết đã xảy ra cái gì.

Lương Chấn Phong nhìn thấy cô bối rối, vỗ vỗ bả vai cô, cổ vũ cô nói: “Tướng quân Bùi Đạo Xuyên là chiến hữu của tôi. Cô không cần phải khẩn trương.” Ngược lại, ông nói giỡn cảnh cáo Bùi Đạo Xuyên: “Trần Vãn là người trong cục của tôi, ông đừng nghĩ cách đào góc tường nhà tôi.”

Trong văn phòng, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trần Vãn đứng im không biết làm sao, Bùi Đạo Xuyên duỗi tay chỉ chỉ vào sô pha bên cạnh, “Mời ngồi.”

Sau khi ngồi xuống, Trần Vãn đã nghe ông ta hỏi: “Cô biết tôi là ai rồi chứ?”

Nói giỡn.

Nếu đến nhân vật số một của cục an ninh quốc gia mà Trần Vãn còn không biết, thì làm sao sống ở đất nước này chứ. Vị đại nhân vật này thường xuyên xuất hiện trên tin tức, báo chí, hiện tại được đứng trước mặt ông ta, Trần Vãn cảm thấy quá viển vông.

Trong lòng cô có cảm giác kích động khẩn trương giống như fans nhỏ được nhìn thấy thần tượng.

“Nghe nói cô ly hôn với Kỳ Châu.”

Khụ!

Trần Vãn bị sặc không khí.

Tại sao chuyện cô ly hôn đến cả Tướng Quân của cục an ninh quốc gia cũng biết?

Chuyện này cũng không phải cái gì ghê gớm để lan truyền. Mặc dù Bùi Kỳ Châu là người thừa kế của tập đoàn giàu có, nhưng khi bọn họ kết hôn đã lựa chọn ẩn hôn không công khai, thân phận của cô cơ hồ không phải ai cũng biết. Ngoại trừ Lương cục trưởng cùng người trong đội, thì không có ai biết chồng của cô. Không, phải nói chồng cũ cô là chủ nhân của tập đoàn Nhân Thái.

Còn nữa, Đại tướng quân của một đất nước lại nhàn rỗi đến mức đi hỏi thăm tình trạng hôn nhân của một người trong đội điều tra hình sự sao?

Tuyệt đối không có khả năng.

Sau khi nhìn thấy phản ứng chân thật không kém phần khoa trương của Trần Vãn, Bùi Đạo Xuyên cười cười, nụ cười này hòa ái giống như trưởng bối nhìn vãn bối, ông nói: “Ta là chú của Bùi Kỳ Châu, cậu ta không nói cho cô biết sao?”

Trần Vãn trợn tròn mắt.

Ở trong lòng thóa mạ Bùi Kỳ Châu lần thứ 1000, rốt cuộc anh còn giấu cô bao nhiêu bí mật!

Lúc này, Bùi Kỳ Châu đang nghe báo cáo công việc của cấp dưới trong phòng họp của tòa nhà tập đoàn không khỏi hắt xì một cái, khiến ban quản lý đang báo cáo phải dừng lại, mặt khác các giám đốc điều hành cấp cao cũng phải nhìn anh.

Chỉ thấy chủ tịch biến mất nhiều ngày rốt cuộc cũng xuất hiện ở tập đoàn, trên mặt lại không chút che giấu nụ cười ngọt ngào nhàn nhạt, hôm nay tâm tình đặc biệt tốt.

Nơi này, chỉ có trợ lý riêng bên cạnh chủ tịch - Khúc Phương mới biết tại sao tâm trạng của anh lại tốt như vậy.

Bùi Kỳ Châu giống như đang khoe khoang, nhìn cậu chớp chớp mắt, miệng không tiếng động nói ra bốn chữ —— “Cô ấy nhớ ta.”

Khúc Phương rất muốn hất đổ tô cẩu lương phiên bản xa hoa trước mặt: ‘Không ăn, nhất định không ăn.’

Hừ, thật muốn đập chết anh.

Đây là tâm tình Trần Vãn vào lúc này.

“Kỳ Châu nói với ta, cô đã biết thân phận của nó.” Ánh mắt Bùi Đạo Xuyên dừng lại trên người cô, thân thiết hòa ái lúc trước nháy mắt đã biến mất không thấy, ngược lại vô hình bộc lộ ra cảm giác áp bách của một Đại tướng quân quốc gia.

“Cho nên cô mới muốn ly hôn với nó sao?”

Trái tim nhỏ của Trần Vãn run lên, như thể mọi thứ trong cơ thể bị đảo ngược lại.

“Tướng quân, chúng ta vẫn ở bên nhau.” Cô thật vất vả nói ra lời này.

Đột nhiên, Bùi Đạo Xuyên thoải mái cười rộ lên: “Như vậy à, vậy ta cũng an tâm rồi.”

Yên tâm cái gì?

Cháu trai ông là huyết tộc, ông là Đại tướng quân phụ trách an ninh đế quốc, cái này hợp lý à!

Trần Vãn thật sự thực không hiểu tại sao đối phương coi chuyện này là lẽ đương nhiên. Nhưng sau khi nghĩ đến việc mình biết được thân phận Bùi Kỳ Châu, cô cũng không nảy sinh bất kỳ một chút mâu thuẫn tình cảm nào mà dễ dàng tiếp nhận sự thật không thể tưởng tượng này.

Bùi Đạo Xuyên đặt một bộ hồ sơ lên bàn trà trước mặt cô, “Hôm nay ta muốn gặp cô để đưa thư bổ nhiệm.” Ông nhìn tư liệu trong tay cô, “Chắc cô cũng phát hiện hai ngày nay ở trong thành phố Ngưỡng Quang đã phát sinh ra vụ án tương tự. Phạm vi mở rộng đã đến toàn bộ đế quốc, con số vụ án chắc hẳn sẽ gia tăng nhiều hơn. Chỉ cần nhận lá thư bổ nhiệm này, cô sẽ có quyền hạn điều tra sâu hơn, cấp cao hơn.”

“Bộ phận điều tra an ninh đặc biệt?”

Trần Vãn nhìn thấy dòng chữ bên ngoài lá thư, cô chưa từng nghe qua bộ phận điều tra này.

Bùi Đạo Xuyên nhìn ra nghi hoặc của cô, cố ý giải thích nói: “Bộ phận điều tra an ninh đặc biệt không liên quan với bất kỳ hệ thống đế quốc nào cả. Đó là một tổ chức trong tối của cơ quan an ninh quốc gia, mức độ bảo mật của nó là X.”

Mức độ bảo mật cấp X là...

Ánh mắt Trần Vãn gợn sóng nhìn ông.

“Toàn bộ Đế quốc phương Đông chỉ có hai người có thẩm quyền nắm giữ bí mật cấp X. Một người là Tổng Thống của đế quốc, người còn lại là tôi.” Bùi Đạo Xuyên nói: “Nhân loại không hoàn toàn tách biệt khỏi các dị tộc khác. Bọn họ đều có những cuộc trao đổi cơ mật giữa cấp trên của nhau, bao gồm cả huyết tộc gần gũi nhất với nhân loại."

———————————————

***Lời của tác giả:



Khi viết bối cảnh giả tượng, cảm xúc của ta càng lúc càng dâng cao, ta phấn khích quá!



Mọi người đang đọc tiểu thuyết giả tưởng trong khi ăn thịt~