Chương 13: Đêm Trăng Ấy,Người Ấy Đã Đi Đâu?

-Vậy tối nay mẹ ngủ cx con và bảo bối nhé !( nó cười kéo bà Lệ lên cầu thang)

-Được!( bà Lệ vui vẻ chấp nhânn là ko biết ba Kha mặt đen như đít nồi đằng sau lưng )

-Ba cho con mượn mẹ đêm nay nhé!( nó nháy mắt cười với ba Kha)

-Được con gái!( ba Kha vui vẻ gật đầu nhưng bên trong máu ghen bùng phát lên)

-Thôi muộn rồi mọi người cx nên nghỉ sớm đi!( ba nó lên tiếng cùng mẹ nó chở về phòng )

Vào phòng nó và bà Lệ nhẹ nhàng thấy quần áo lên giường ngủ tắt đèn .

-Tiểu Băng! Con có hối hận vì yêu Mộc Khang ko?( bà Lệ hỏi nó)

-Mẹ! Sao con hối hận được...con yêu anh ấy rất nhiều thì làm sao hối hận được!( nó dừng lại một lúc yêu hắn lúc nào mà bản thân nó cx ko biết)

-Con gái! Con ko hận khi chúng ta bắt con thực hiện hôm ước chứ?!( bà Lệ hỏi)

-Ko con ko hận! Con phải cảm lên ba mẹ đã cho con gặp anh ấy!( nó nói nghẹn ngào như sắp khóc)

-Con gái ngoan ! Hãy làm theo trái tim !( bà Lệ lấy bàn tay của nó đặt lên tim nó và cảm nhận)

-Mẹ!!!( nó gọi bà Lệ)

-Ván cược tình yêu này dù đúng hay sai! Con sẽ ko hối tiếc chứ?( bà Lệ nhìn nó e dè lo sợ bà biết dù đúng hay sai thì nó vẫn chọn Mộc Khang)

-Hối tiếc? Ko bao giờ con sẽ làm theo trái tim mách bảo con tin tình yêu của con dành cho đúng người đúng vị trí và đúng thời điểm!( nó nhìn bà ánh mắt đầu kiên quyết đầy tự tin)

-Umk ! Ngủ đi con cố hạnh phúc con nhé!( bà vuốt mái tóc của nó )

-Mẹ cx ngủ đi!( nó nghe đáp lại )

"Hạnh phúc của con mong manh nhưng vững chắc mẹ ạ! Cảm ơn mọi người đã lo cho con, dù thế nào con cx sẽ cố gắng hạnh phúc " nó nhìn lên bầu trời tối lấp lánh đầu CÌ sao ánh trăng soi qua khung cửa sổ tạt thằng vào giường soi giọt nước mắt lăn trên mi mắt của nó lung linh lấp lánh như trăng nhưng buồn như tiếng chim hạt kêu. Còn hắn, nằm đấy nhớ nó nhớ cái cảm giác ôm nó mềm mềm ấm ấm, nhớ hương thơm oải hương trên người nó, nhớ cái cảm giác mềm mại trạm vào mái tóc khói ấy, hắn nhớ rất nhớ...

__sáng hôm sau__

-Bảo Bối! Ngoan dậy đi! Nào cục cưng của bà!( bà Lệ lay nhẹ bảo bối)

Nó từ nhà tắm bước ra mặc áo hở rốn đen , áo khoác hờ, quần sook ngắn đen vòng gai, vòng cổ chữ thập tóc mái thưa, buộc lệch

-Mẹ xuống nha đi côn kêu bảo bối rồi xe thay đồ cho thằng bé !( nó nhẹ nhàng tiến lại đặt tay lên cảm nhận hơi ấm của bà Lệ)

-Con gái! Mẹ sẽ nhớ bảo bối và con nhiều!( bà Lệ vời vai hơi rung lên nước mắt chảy xuống nó ôm bà Lệ)

-Mẹ yên tâm hàng năm con sẽ về thăm bảo bối cx ba mẹ!( nó nói cố dỗ bà Lệ)

-Được rồi mẹ xuống trước!( bà Lệ lau nước mắt vỗ vai nó bước ra khỏi phòng)

Nó ngồi phích xuống đệm

" cơ hội cuối cho anh nếu có thể hãy bắt lấy"

___sao đi để ra chap nhanh nhé___