Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 142

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người đàn ông dẫn đầu nhìn Cẩu Mạc Đức.

Cẩu Mạc Đức đã chuẩn bị thẻ công tác từ lâu để cho người ta kiểm chứng thân phận. Chẳng bao lâu, người võ giả liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý kia thét lớn: “Là ai, ai dám đánh gãy chân của quản lý liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý hả. Tự giác đi ra, tôi chỉ phế bỏ một chân thôi, không thì tự chịu hậu quả.”

Dương Tư Khả đã không thể nhịn nổi, cô ta chỉ vào Hoa Hải Ninh rồi nói: “Là cô ta, cái đồ bẩn thỉu đó, thứ gái quán bar đó đã đánh gãy chân chồng tôi, còn làm gãy răng tôi. Mấy anh mau đánh chết cô ta đi, nhốt vào l*иg diễu hành khắp phố.”

Người kia nhìn về phía Hoa Hải Ninh thì choáng váng đầu óc.

“Hoa…”

“Là tôi!” Hoa Hải Ninh từ tốn nói, lười nhấc mí mắt.

Võ giả cầm đầu kia đổ mồ hôi nườm nượp.

Cẩu Mạc Đức không biết Hoa Hải Ninh nhưng anh ta là thành viên của thế lực ngầm Vạn Lý, sao có thể không biết.

Đây chính là “đại hồng thủy chảy vào miếu Long Vương”… Không đúng, người đàn bà kia còn nói Công chúa Hoa Hải Ninh là “gái”, đây không phải tìm chết à!

Dương Tư Khả gào lớn: “Các anh còn chần chờ gì mà không ra tay đi?”

“Chát…”

Người đàn ông tát thẳng mặt Dương Tư Khả.

Lần này, Dương Tư Khả chẳng thể mở mắt nổi, còn gãy thêm vài cái răng.

“Á… Sao anh đánh tôi? Anh phải đánh con điếm đó chứ?”

“Chát chát!”

Lại thêm hai bạt tay.

Dương Tư Khả ngã xuống mặt đất, lúc này miệng đau không thốt thành lời.

Vẻ mặt Cẩu Mạc Đức ngạc nhiên: “Các anh, các anh làm gì thế? Tôi gọi mọi người qua đây để dạy dỗ con ả kia mà, sao lại đánh vợ tôi?”

Đúng vậy, tại sao chứ?

Đám người xem trò vui cũng im lặng, sao lại vậy, sao giống buff thế?

Võ giả kia nói: “Bởi vì anh mù.”

Nói xong còn đạp một cái lên cái chân khác của Cẩu Mạc Đức.

“Là quản lý tiêu thụ kinh doanh của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý mà còn không biết Công chúa Hoa Hải Ninh thì làm quản lí nữa chi?”

“Á…”

Cẩu Mạc Đức đau đớn hét lên: “Tôi thật sự không biết mà, tôi hiếm khi đi quán bar, tôi… Hả, công chúa Hoa Hải Ninh, tổng giám đốc Hoa?”

Giờ phút này, rốt cục anh ta mới bừng tỉnh.

Công chúa Hoa Hải Ninh, thì ra là Hoa Hải Ninh ngồi trên cao – người mà cả đời anh ta chẳng thể với nổi.

Vừa nghĩ như vậy, lòng như tro tàn, lại thêm cơn đau dữ dội ở hai chân, mắt anh ta tối sầm rồi ngất xỉu.

Xung quanh đã chết lặng từ lâu.

Không ai ngờ tới cô gái xinh đẹp tao nhã mặc sườn xám ở trước mặt lại là một trong ba chiến tướng của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, công chúa Hoa Hải Ninh tiếng tăm lừng lẫy; thế mà vừa nãy họ còn cho rằng cô ấy làm ở quán bar.

Đùa quá rồi đó.

Đặc biệt mấy tên đàn ông mở miệng chê cười thì từng người như hại bụi, hai chân run lẩy bẩy.

Dương Tư Khả cũng đã hiểu người con gái trước mặt là ai.

Giờ phút này, trong lòng ngổn ngang cảm xúc hoảng sợ, hối hận, khó hiểu, bàng hoàng.

“Này Lâm Dương, vậy mà anh có thể nịnh bợ được Hoa Hải Ninh của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý. Anh quá cao tay!”

“Thưa công chúa Hoa Hải Ninh, xử lí hai người kia thế nào?” Võ giả hỏi.

“Kéo ra ngoài, đúng rồi, có vẻ người đàn bà đó khá thích làm việc ở quán bar, các anh sắp xếp đi!”

“Vâng.”

Dương Tư Khả run bần bật, vẻ mặt tuyệt vọng.

Chẳng mấy chốc khúc nhạc đệm đã kết thúc.

Người Vạn Lý tới nhanh, đi cũng nhanh.

Chỉ là ánh mắt nhìn Hoa Hải Ninh của người xung quanh đã ánh lên vẻ kiêng dè và ngưỡng mộ.

Cả quá trình mà Lâm Dương chỉ nhìn vài lần, sự chú ý của anh đã va vào mấy khối đá.

Bởi anh nhìn thấy mấy tảng đá tỏa ra linh khí.
« Chương TrướcChương Tiếp »