Chương 146

Sự hiếu chiến bị kí©h thí©ɧ đi cùng với tu vi tăng vọt, vốn dĩ Hoa Hải Ninh chỉ định dạy cho kẻ vô liêm sỉ này một bài học, nhưng giờ cô ấy ra tay càng tàn nhẫn hơn.

"Hừ, Hoa Hải Ninh, cô chính là kẻ bại trận dưới tay tôi, đã quên nhanh thế sao? Cánh tay bây giờ không còn đau nữa hả?"

Khi đó, cánh tay của Hoa Hải Ninh đã bị anh ta làm cho trật khớp.

"Ầm ầm ầm!"

Đám đông vội vã chạy ra ngoài

Tuy nhiên, cảnh đánh đập tàn nhẫn như họ mong không hề xuất hiện.

Bạch Vô Lăng đạp một cước về phía Hoa Hải Ninh, không ngờ lại bị Hoa Hải Ninh nắm lấy mắt cá chân, sau đó đập mạnh xuống đất.

Cánh tay của anh ta va chạm với khối nguyên thạch trên đất, rắc một tiếng giòn tan, cánh tay Bạch Vô Lăng đã gãy.

"Mẹ kiếp, cô, cô vậy mà đã tới hậu kỳ rồi sao?"

Hoa Hải Ninh tỏ vẻ đắc ý, tự mãn nói: "Đồ khốn nạn, lần sau nhìn thấy bà đây nhớ phải đi đường vòng, hơn nữa dám chơi dám chịu, dám cược dám thua."

Cô ấy tiện tay nhặt một mảnh vụn của nguyên thạch bên cạnh, nhét thẳng vào miệng Bạch Vô Lăng. Phần rìa sắc bén của miếng đá cắt qua làm miệng anh ta bật máu.

Mà giờ phút này.

Ông lão Ngô tóc đã bạc phơ, sắc mặt tái mét, quai hàm run rẩy.

Mãi một lúc sau mới tìm lại được phản ứng cho mình, người phụ nữ bên cạnh Lâm Dương không ngờ chính là công chúa Hoa Hải Ninh của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý. Vậy mà mình còn dám gọi người đến cướp đồ của họ, nghĩ đến liền sợ đến toát cả mồ hôi hột trong lòng.

Lại thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.

Hai khối nguyên thạch trong tay Lâm Dương cũng đã được phân tách.

Sau đó, tất cả mọi người ở hiện trường đều ồ lên.

"Thật quá vô lý, quá không hợp lẽ thường!"

"Sao có thể như thế được?"

"Ba khối nguyên thạch mở ra, bên trong tất cả đều là ngọc bích, trời đất ơi!"

Thậm chí đã có người chụp lại cảnh tượng này và chia sẻ lên trang cá nhân của mình.

"Đi thôi!"

Lâm Dương nói với Hoa Hải Ninh.

Sau đó, hai người mang theo những viên ngọc bích trị giá hàng trăm tỷ rời đi, qua chỗ ông ba Viên lấy chiếc lò luyện đan cũ nát rồi lái xe trở về khu biệt thự Hồng Diệp.

May mà lò luyện đan kia cũng không quá lớn, chiếc xe mà hai người dùng cũng không phải Lamborghini, nếu không sẽ phải gọi một chiếc xe khác.

“Sư huynh!” Hoa Hải Ninh nũng nịu kêu lên một tiếng, sóng mắt đong đầy.

"Có chuyện gì?"

"Sao anh lại có thể lợi hại đến thế? Võ thuật cao cường, vừa biết chữa bệnh lại còn biết luyện đan, đổ thạch, người ta nhỡ yêu anh rồi thì biết phải làm sao?"

Lâm Dương búng tay vào trán cô ấy nói: "Cút!"

"Ôi!"

Hoa Hải Ninh nghiêng đầu, che mặt nói: "Sư huynh mạnh như thế mà sư muội lại quá yếu, đi ra ngoài liệu có khiến anh mất mặt không? Hay là, sư huynh thương xót giúp tôi tăng thêm một bậc tu vi nữa, không cần quá nhiều đâu, lên đến cấp Huyền là được rồi."

Đệch, hóa ra cái đuôi ở chỗ này bây giờ mới lòi ra.

Lâm Dương tức giận nói: "Cô nghĩ đây là chơi game hả, nạp thẻ VIP liền có thể tự động thăng cấp? Tu luyện võ đạo không có chỗ cho đường tắt, bây giờ nuông chiều hư hỏng sẽ chỉ khiến thành tựu sau này của em bị hạn chế. Yên tâm đi, chờ luyện chế khai mạch đan thành công, tôi sẽ giúp cô thêm lần nữa, nhưng cải thiện được bao nhiêu thì phải xem thiên phú của cô đến mức nào."

"Ừm!"

"Còn nữa, chuyện đổ thạch đừng có nói ra ngoài, tôi có chỗ dùng đống ngọc bích ấy!"

Về đến nhà.

Đám người Thiên Khải Hậu vẫn ẩn trong bóng tối đã quay trở lại.

Có lò luyện đan và dược liệu, quá trình luyện đan đã có thể bắt đầu. Tuy nhiên, cần phải xử lý một chút vấn đề lò luyện đan thiếu chân khí, đặc biệt là phần năng lượng ở phía trên, khiến cho anh càng lúc càng mong chờ phát hiện kế tiếp.

Tuy nhiên, khi anh đang chuẩn bị bắt tay vào nghiên cứu.

Liễu Ngọc Tuyết bỗng nhiên gọi đến.

“Lâm Dương, anh có thể qua nhà em một lúc được không?" Giọng điệu của cô không được tốt lắm.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Mẹ em tới phố cổ chơi đổ thạch, thế mà thua trắng một tỷ rưỡi, tiền còn chưa trả xong. Giờ chủ nợ đuổi tới tận cửa nhà, anh...có còn tiền không?"

Lâm Dương kêu lên "à" một tiếng.