Chương 54

"Bịch"

Gót chân của cô gái mạnh mẽ nện xuống bả vai của Lâm Dương.

Nhưng Lâm Dương lại như không cảm giác được gì, thậm chí lớp phòng ngự chân khí còn phản lực lại làm cô ta suýt trật khớp chân.

Ngay sau đó, Lâm Dương đỡ lên bàn chân dài của cô ta, vai hạ xuống, nhấc cả người cô ta lên.

Hình ảnh này vô cùng "vi diệu".

Cô gái nọ bắt đầu thấy xấu hổ, ngay thời điểm nhảy lên đá chân ra, cô ta đã hơi hôi hận, quên mất mình đang mặc sườn xám.

Giờ thì xấu hổ muốn chết rồi.

Công chúa Hóa dốc sức phản kích, nhưng đối với một người đàn ông sức lớn, không ngại đánh nhau như Lâm Dương thì sự phản kháng của cô ta cứ như là bị cù eo vậy.

Lâm Dương nắm eo cô ta, ghì người cô ta xuống cái bàn bên cạnh.

"Phịch!"

Một tiếng động lớn vang lên.

May mà cô ta đã lấy tay chống đỡ được phần nào, nếu không khuôn mặt cô ta đã bị hủy hoại vì đập vào mặt bàn rồi.

Nhưng thay vào đó thứ bị đυ.ng vào bàn lại là ngực cô ta, đau đến mức rưng rưng nước mắt.

"Chát!"

Lâm Dương đè cô ta lại, đánh một phát vào phía sau, tiếng đánh nghe như pháo nổ, dấu tay lập tức sưng lên: "Công chúa Hoa đúng không? Này thì kêu người đi đυ.ng xe tôi này, này thì trâu này!"

Nói xong anh lại đánh thêm phát nữa.

Công chúa Hoa đau đến mức hét lên kêu đau, nước mắt cũng sắp rớt xuống.

Công chúa Hoa cô ta chính là một trong ba kiện tướng của thế giới ngầm tại Thanh Châu, thế mà hôm nay thua cuộc chỉ bằng một chiêu, đã vậy còn bị người đàn ông trước mắt đánh liên hôi ngay trước mặt đám thuộc hạ nữa chứ.

Cô ta tức sắp ói máu rồi.

"Tôi không hiểu biết nhiều, cô cho tôi biết bốn loại dịch vụ là bốn loại nào đi?"

Cô ta điên mất thôi.

Công chúa Hoa điên cuồng giãy giụa nhưng Lâm Dương đã đè vào cánh tay của cô ta, kìm kẹp cứng như sắt thép, vững vàng không dao động mảy may, cô ta gần như không thể giãy ra nổi.

Đám thuộc hạ của công chúa Hoa đều sững người.

Sao có thể như vậy? Rốt cuộc người đàn ông này có lai lịch gì? Quá kinh khủng! Cô ta hét lên: "Thả tôi ra, cái tên khốn kiếp, có biết tôi là ai không? Anh dám đánh chỗ đó của tôi, liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý của tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu!"

"Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý?"

Lâm Dương kinh ngạc.

Anh thầm nghĩ: "Không đến nỗi trùng hợp thế chứ? Đây là địa bàn của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý à?"

Anh không ghìm chặt cô ta như vừa rồi nữa.

Công chúa Hoa tưởng anh sợ, bắt đầu kiêu ngạo: "Biết sợ rồi chứ gì? Sao còn chưa thả tôi ra!"

Lâm Dương cười khẩy: "Liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý ghê gớm lắm à? Tôi cứ đánh cô đấy, làm gì được tôi?"

Nói xong, anh lại đánh thêm một phát nữa.

Do anh hơi ngứa tay! Giữa lúc đó, một người trung niên vội vã đi vào: "Tổng giám đốc Hoa, tổng giám đốc Hoa, không ổn rồi..."

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ông ta sợ hết hồn, khi thấy Lâm Dương ông ta lại càng giật mình hơn, sốt sắng nói: "Cậu Lâm, sao lại là cậu? Có hiểu lầm gì sao ạ?"

Thì ra người vừa vào chính là Tân Giang.

Công chúa Hóa ngẩn người: 'Mấy người biết nhau à?"

Tân Giang vội vàng gật đầu: "Cậu Lâm là...khách quý của ông Mã ạ"

Công chúa Hoa nhịn cảm giác đau nơi mông, khinh thường nói: "Bố nuôi tôi có loại khách quý này lúc nào vậy? Đồ biếи ŧɦái, lưu manh!"

Tân Giang hơi xấu hổ.