chương 2

“Cha, cha nói gì vậy? Con gái còn không phải sợ cha còn tức giận, sợ cha nhìn thấy con tâm trạng sẽ không tốt.”

“Tên tiểu tử kia đâu? Sao lại chỉ dẫn theo một cháu gái tới?”

“Cha, Thực Tân sợ ảnh hưởng đến tâm trạng mừng thọ của cha, cho nên không tới, nếu cha muốn gặp anh ấy, lần sau con dẫn tới gặp cha.”

“Thôi, Ngữ Sơ đúng không? Lại đây chút để ông ngoại nhìn nào.”

Mục Ngữ sơ nghe vậy, đến gần một bước: “Ông ngoại.”

“Lớn lên thật xinh đẹp, xinh đẹp giống với mẹ con hồi còn trẻ.” Nói xong, chỉ vào thiếu niên bên cạnh: “Tiểu tử thúi, còn không chào người nhanh lên.”

“Cô, chị họ.”

“Đây là con của anh tai sao?” Mẹ Mục kinh hỉ nhìn thiếu niên.

“Ừm, gọi là Ngữ Khiêm, bây giờ đang học năm hai đại học ở thành phố H.”

“Ngữ Sơ cũng tốt nghiệp đại học thành phố H, bây giờ đang làm giáo viên mỹ thuật ở trường trung học H.”

“Không tồi, điểm này giống với ba của con.”

Mục Ngữ Sơ cười nhìn mẹ Mục và ông ngoại ôn chuyện, em học đứng ở một bên nhàm chán làm mặt quỷ với cô, thật là thú vị.

Cô vừa định mở miệng, thì có người đánh gãy lời.

“Sở tiên sinh, cha tôi ở nước ngoài, không có cách nào trở về, nên tôi thay cha tôi thăm hỏi ngài.”

“Cậu là? Con nhà họ Mặc?”

“Vâng, Sở lão tiên sinh trí nhớ thật tốt, nhớ rõ trước đó gặp ngài xin chỉ giáo cũng đã 5 năm trước.”

“Cậu thật biết nói chuyện, cha cậu lại ra nước ngoài à? Sao mà gần nhất đi thường xuyên vậy?”

“Là có chút rắc rối nhưng mà vẫn ổn, có thể xử lý.”

Mặc Tiêu Dạ, người thừa kế tập đoàn lớn nhất thành phố H, giá trị con người trăm tỷ, loại người chỉ có trong lời đồn này trong vậy mà có thể gặp ở tiệc mừng thọ của ông ngoại, thì ra mẹ cô vẫn là đại tiểu thư hào môn.

“Không biết vị này là?”

Đề tài không biết sao lại lên trên người mẹ Mục: “Đây là con gái không nên thân của tôi, còn có cháu gái gọi là Mục Ngữ sơ.”

“Xin chào Mục phu nhân, Mục tiểu thư.”

Mục Ngữ Sơ và Mặc Tiêu Dạ đối mắt, ngay sau đó bình tĩnh hướng ra chỗ khác.

Tiệc mừng bắt đầu, Mục Ngữ Sơ muốn ngồi cùng mẹ Mục, nhưng lại bị Sở Ngữ Khiêm lôi đi: “Người lớn ngồi với người lớn, chị ngồi cùng em đi.”

Sau đó lại thành như bây giờ, bên tay trái cô là Sở Ngữ Khiêm, bên tay phải là Mặc Tiêu Dạ.

“Mục tiểu thư nhìn rất là quen mắt, như là một người quen cũ.”

“Cách bắt chuyện của Mặc tiên sinh cũng quá lỗi thời rồi, tôi xác nhận lúc trước chưa từng gặp Mặc tiên sinh, dù sao người đẹp trai như mặc tiên sinh rất khó để người từng gặp qua sẽ quên đi?”