Chương 2: Buổi sáng

Sáng sớm, những tia nắng xuyên qua cửa sổ.

Tôi khó khăn mở mắt và tung chăn ra

Tôi nhận thấy rằng tư thế của chúng tôi có phần….mập mờ. Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, thân chỉ có cái quần đùi. Tôi đang úp mặt vào ngực anh ấy…

Tôi:"...."

Với tư thế như vậy, tôi nghi ngờ rằng anh ấy đã làm điều đó nhưng lại không có bằng chứng!!! Hừ tra nam

Tôi thầm mắng mỏ trong lòng, rón rén bò ra khỏi giường.

"Cô không coi lời tôi nói là gì à? Tôi cũng có giá riêng đấy??" Người đàn ông từ từ mở mắt, giọng nói có phần ngái ngủ.

[Hehe anh sẽ không nói rằng anh đã làm điều đó đâuƪ⁠(⁠˘⁠⌣⁠˘⁠)⁠ʃ!! Vợ anh đỏ mặt thất đáng yêu!! Ừm hứm nhìn giống như một con khỉ mông đỏ (V⁠●⁠ᴥ⁠●⁠V)]

Tôi tức đến nỗi hai tay run run, mặt đỏ bừng, đang cố gắng kiềm chế không chạy đến tát mấy phát cho bõ tức.Tôi nặng nề đập vào ngực anh mấy phát.

Hừ người đàn ông chết tiệt! Sau này tới công chuyện với tôi.

[Hihi! Vợ xấu hổ đến nỗi muốn đánh người rùi]

Tôi không thể nhịn được nữa, thẳng tay đá anh ta ra khỏi giường.

" Mới ngày đầu đã muốn ám sát chồng à??" Anh lạnh lùng lên tiếng

Trong lòng lại vui sướиɠ: [ Chân vợ thật thơm, chỉ muốn ôm chân vợ mãi thôi(⁠≧⁠▽⁠≦⁠)]

[Trợ lý Dư muốn làm mỹ phẩm phụ nữ thì nên gọi vợ tôi làm sư phụ đi haha! Vợ tui làm gì cũng đẹp!!!]

Tôi liếc mắt: "Biến đi!!"

Anh khịt mũi, lồm cồm bò dậy đến véo má tôi với khuôn mặt đen còn hơn đít nồi: "Đúng là một cô nương bạo lực!!!"

[Vợ ơi sao vợ nỡ nói vậy với chồng!! huhu vợ hết thích anh rồi! (⁠༎ຶ⁠ ⁠෴⁠ ⁠༎ຶ⁠) ]

[ Mặt vợ thật mềm, tóc vợ mượt quá à!! Xinh gái vậy mà phũ với chồng quá ʕ⁠´⁠•⁠ ⁠ᴥ⁠•̥⁠`⁠ʔ Vì vợ đẹp nên anh bỏ qua ó ♡]

Tôi nhìn chằm chằm anh không nói lời nào, có vẻ nhận ra trong ánh mắt tôi có sát khí nên ảnh rùng mình một cái.

[ Huhu sao vợ lại nhìn anh như thế!! Chẳng lẽ nãy mình nói nặng lời nên làm vợ buồn? Có nên xin lỗi không nhỉ?? A vợ ghét mình rùi sao(⁠๑⁠•⁠﹏⁠•⁠)]

Trò hề kết thúc khi tôi bất lực bỏ đi ra ngoài.

Bữa sáng được kết thúc một cách vội vã trong không khí khá gượng gạo, không ai nói lời nào.

Trước đó mẹ tôi cất công gọi điện đến để nhắc nhở về "nghĩa vụ của một người vợ" cho tôi: "Hãy trở thành một người vợ tốt, chu đáo. Con đừng quên những gì đã học tại trung tâm!! Còn phải….?? "

Tôi nghe mà choáng váng cái đầu , trả lời ậm ừ cho qua chuyện. Mắt liếc nhìn "chồng" đang cố tỏ ra lạnh lùng boy nhưng tại vẫn vểnh lên nghe lỏm..