Chương 19

Chương 19

Sau khi tiễn đạo sĩ đi, trưởng làng đến nhà Lãnh gia, ông ấy không biết tôi đã trở về làng rồi, trong làng cũng không ai nhìn thấy tôi, ông ấy vốn dĩ muốn tìm Lãnh Ngạo Thiên, hỏi Lãnh Ngạo Thiên xem tôi đã đi đâu, sau đó đi tìm tôi, thời gian hơn một tháng , nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài lắm ,ông ấy lo lắng sẽ bỏ lỡ lễ hội ma quái vào ngày mùng một tháng mười, phải đợi đến năm sau, nhưng con trai ông ấy không thể đợi được lâu như vậy, không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng chịu đựng đến Lãnh gia tìm Lãnh Ngạo Thiên

Nhưng trưởng làng không ngờ tới là, Lãnh Ngạo Thiên không có ở nhà, thay vào đó ông ấy đã nhìn thấy tôi ở trong nhà ,lúc ông ấy nhìn thấy tôi ,trưởng làng phấn khích vui mừng đến mức không còn tỏ thái độ như xưa ,nắm lấy tay tôi, nhìn tôi nói :”Lãnh Nhan, chuyện xảy ra trước đây là lỗi của ta, là ta không đúng ,ta nợ con một câu sinh lỗi, ta ở đây xin lỗi con, mong con đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt tiểu nhân như ta”

Nghe được những lời nịnh nọt như vậy của trưởng làng, tôi không khỏi cau mày, có câu nói, vô sự bất đăng tam bảo điện ->(nghĩa là không có chuyện không bao giờ lại tìm) trưởng làng chủ động đến gặp tôi, còn nói rất nhiều điều tốt, chắc sẽ không có điều gì tốt đẹp xảy ra

Đúng như dự đoán, lúc tôi đang thất thần, trưởng làng lại nói: “Lãnh Nhan à, tốt xấu gì thì chúng ta cũng đã chứng kiến con từ bé đến lớn ,nhân phẩm và tính cách của con tất cả mọi người đều biết rất rõ, con căn bản không thể nào có thể gϊếŧ người, trước đây ta chìm đắm trong nỗi đau mất con, mất lý trí, với lại con cũng biết, ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, được xem là lão lai đắc tử->(nghĩa : già mới sanh được con), bây giờ để ta kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu đen……”

“Trưởng làng, người không cần phải nói lòng vòng với tôi nữa, có chuyện gì thì người cứ nói thẳng với tôi đi” lời trưởng làng còn chưa nói hết thì tôi đã cắt ngang, tôi thật sự không thể chịu nổi sự xu nịnh của trưởng làng

Còn nhìn thấy tôi từ bé đến lớn, những lời như vậy ông ấy nói ra không biết xấu hổ sao.

Ông ấy nói không biết xấu hổ, tôi nghe còn thấy xấu hổ thay ông ấy

Nghe tôi nói như vậy, đầu tiên cảm thấy sắc mặt trưởng làng có chút nhịn không được, nhưng đang cầu xin tôi, trong lòng có tức giận cũng không dám biểu hiện trước mặt tôi, chỉ có thể ngượng ngùng cười nhìn tôi nói : “Lãnh Nhan à, qua mấy ngày nữa là mùng một tháng mười lễ hội ma quái, tới lúc đó con nhất định phải giúp ta một việc, có được không? “

“Trưởng làng, tôi là một đứa con gái, tay trói gà còn không chặc, tôi có thể giúp ông được chuyện gì ” tôi mở miệng quả thật, tôi không khiêm tốn, tôi thật sự là không biết tôi có thể giúp được việc gì, vả lại bao nhiêu năm nay, những người trong làng xa lánh tôi trốn tránh tôi, không có một ai dám đứng gần tôi nữa bước ,cũng có người thấy tôi tội nghiệp, chủ động tiếp cận tôi, nhưng cuối cùng họ cũng đều giống như con trai trưởng làng.

“Con có thể, Lãnh Nhan, con khiêm tốn rồi, việc này thật sự chỉ có con mới có thể giúp được ta, thật sự chỉ có con mới có thể giúp được ta, coi như ta cầu xin con, tới lúc đó con nhất định phải ở nhà, nhất định phải giúp ta việc này, có được không? “

” Tôi ………”

“Được rồi, vậy đã quyết định rồi ,chuyện đã giải quyết xong rồi, ta biết con là một đứa bé ngoan, nhất định sẽ không từ chối ta ” vừa mới mở miệng đã bị trưởng làng cắt ngang, trưởng làng sợ tôi cự tuyệt, nhanh chóng cướp lấy câu trả lời của tôi

Trưởng làng cũng đã nói như vậy rồi, lý do cũng đã đẩy hết lên người tôi, không còn cách nào nữa, chỉ có thể thoả hiệp, bằng không thì tôi còn có thể làm gì

Thôi bỏ đi, trưởng làng vừa mới mất con, tôi không nhẫn tâm từ chối lời cầu xin của ông ấy, nên đành phải đồng ý với ông ấy…

————————