Chương 1

1.

Tôi tên Ôn Tư An, vì sinh non, nên kém chút là sinh ra ngay cạnh mộ tổ tiên nhà tôi.

Không biết có phải vì thế mà từ nhỏ, tôi đã dễ ốm yếu bệnh tật hay không.

Vì vậy, ba mẹ dẫn tôi đi gặp không ít bác sĩ, đều vô phương cứu chữa.

Cuối cùng, đi gặp một ông lão trung y, ông ta vuốt vuốt râu, vẻ mặt hơi trầm trọng.

“Ta nói mấy đứa nghe, tốt nhất là nên đi tìm một người có hiểu biết để xem qua.”



Cái gì đến cũng phải đến.

Là bị quỷ ám.

Ba mẹ tôi tìm đến thầy bói nổi tiếng bậc nhất.

“Sống không quá 18 tuổi.”

Mẹ tôi tính tình nóng nảy, nghe thầy nói xui rủi liền nhảy dựng lên, định cho ông lão kia lãnh một cú chày gỗ.

Ông lão rụt cổ về phía sau: “Khụ khụ, trừ khi...”

Ba tôi ôm chặt eo mẹ: “Trừ khi, trừ khi, nghe ông ấy nói đã.”

Ông lão thu lại biểu cảm: “Trừ khi cho con bé kết hôn với một nhân vật lớn, cơ thể cô bé này thuần âm, rất dễ bị đoạt ở mọi giới.”

Ba tôi mở miệng ngắt lời: “Tiên sinh, nhân vật lớn này là ai vậy?”

Ông lão chớp mắt, lấy ngón cái chà vào ngón trỏ.

Mẹ tôi nghe thấy thế thì bình tĩnh lại, quay đầu lại nhìn về phía ba tôi.

“Chồng à, ông lão này cho rằng em ngốc sao?”

Ông lão: “....”

Ba tôi: “...”

Tôi nằm trong lồ ng ngực ba tôi, mắt mở to không dám hó hé nửa lời.

Mẹ tôi hùng hổ lôi ba tôi đi.

Nói như vậy, ban đầu mẹ không tin.

Đến khi tôi lên năm tuổi, năm nào cũng đều sinh bệnh nặng suýt chầu trời, mẹ tôi lại đùng đùng lôi ba tôi đi tìm ông thầy bói kia.

2.

Ông lão kia như biết trước rằng chúng tôi sẽ đến, nhìn thấy chúng tôi không có chút bất ngờ nào.

Khi ba mẹ tôi đến, ông lấy một khối ngọc bội từ một cái hộp nhỏ ra, trên mặt khắc một con rắn xanh.

Phải nói, trông cũng khá tinh tế.

Tôi theo sau ba mẹ, tay nhỏ nhận lấy miếng ngọc bội, đôi mắt của con rắn xanh kia nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nhìn thấu tôi vậy.

Tôi dùng bàn tay nhỏ xoa nhẹ miếng ngọc bội, bỏ vào yếm, không để ý rằng nó khẽ lóe lên một tia sáng.

Trước khi đi, ông lão còn dặn dò: “Nhớ lấy, lúc nào cũng phải mang theo bên mình.”

Từ đó, tôi ở đâu, miếng ngọc bội ở đấy.

Nói ra cũng thần kỳ, từ đấy về sau, quả thật là tôi không còn bị bệnh quá nặng, cũng chẳng còn gặp bất trắc thường xuyên nữa.

3.

Cho đến năm 17 tuổi thì tôi nhận được một bức thư tỏ tình.

Một ngày thứ sáu bình thường lại trôi qua, sau khi tan học, đang trên đường về thì lớp trưởng Diệp Văn Tu gọi tôi lại.

Diệp Văn Tu được xem là nhân vật nổi tiếng ở lớp chúng tôi, đã đẹp trai mà thành tích học tập lại tốt.

Có thể xem như là ánh trăng sáng của không ít nữ sinh trong thời học sinh.

Dù sao thì thành tích của tôi cũng chẳng tệ, có thể tranh giành hạng nhất với Diệp Văn Tu.

Hắn đứng dưới ánh mặt trời, tóc mái có chút rối vương ở trên trán, âm thanh vừa dịu dàng vừa trong trẻo: “Bạn học Ôn Tư An.”

Tôi đứng lại: “Làm sao vậy?”

Diệp Văn Tu tiến lên, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, thần sắc có chút không được tự nhiên.

Một lúc lâu sau, hắn cũng chỉ duỗi tay rồi nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của tôi.

“Thi đại học, cố lên nhé!”

Tôi có chút mịt mờ không rõ nhưng vẫn lịch sự trả lời.

“Cảm ơn.”

Trong lòng lại nghĩ: Tôi còn tưởng cái tên nhãi này đến thách thức tôi.

Khóe môi của tôi chưa kịp hạ xuống, bầu trời xanh thẳm lại biến thành xám xịt trong chớp mắt.

Một tia sét xé toạc bầu trời, tiếng sấm oanh động và mưa trút xối xả.

Không hề có dấu hiệu báo trước.

Trong nháy mắt, cả người Diệp Văn Tu ướt sũng, hắn lau mặt.

“Quái lạ, ngày hôm nay thay đổi nhanh ghê.”

Nói xong thì hắn lấy từ trong cặp ra một cái dù màu đen.

“Bạn học Ôn, tôi có dù, để tôi đưa bạn về nhà.”

Vậy mà khi hắn vừa bung dù ra thì bị quật tả tơi, chia năm xẻ bảy, chỉ còn cái tay cầm.

Hình ảnh này khôi hài đến mức, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.

Tiếng sấm sét vang lên thậm chí còn lớn hơn lúc nãy.

Tôi quen tay chạm vào ngọc bội, mới nhớ ra hôm nay đi tắm nên tháo ra để vào hộp gỗ rồi quên đeo lại.

Thấy thời tiết chuyển biến bất thường, tôi lại có cảm giác bất an, vội tạm biệt Diệp Văn Tu, rồi dầm mưa chạy về nhà.

Về đến nhà, tôi ướt đẫm, liền thấy mẹ đang ngồi trên sô pha với vẻ nghiêm trọng, có vẻ như đợi tôi khá lâu rồi.

Tôi bước tới, nở một nụ cười.

“Ôn Tư An, mẹ hỏi con, gần đây con có qua lại gần gũi với nam sinh nào không?”

Tôi lắc đầu.

Mẹ có nói là không cho phép tôi yêu sớm.

Mẹ nhìn tôi một lúc rồi ném cho tôi chiếc khăn tắm, đột nhiên hỏi:

“Ngọc bội của con đâu?”

“……”

“Lúc tắm con tháo xuống rồi quên mang vào …” Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Nhiều lần, mẹ dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói với tôi rằng phải mang ngọc bội bên mình, cứ như thể đây là mạng sống của tôi vậy. Tôi thực muốn đập nát cái thứ này.

Nhưng mà tôi lại không dám làm, có khi mẹ lại xử tôi luôn ấy.

Nhưng mà cầm theo ngọc bội để tắm rửa thực sự không tiện.

Lúc trước, khi đi tắm, tôi quên để ngọc bội xuống mà chỉ có thể nắm chặt trong tay, nhưng mà càng rửa thì ngọc bội lại càng nóng, nên tôi để ngọc bội bên ngoài luôn.

Không biết từ lúc nào mà mẹ đã mở cặp của tôi ra.

Bà cầm một phong thư rồi hỏi tôi: “Đây là cái gì?”

Tôi lắc đầu, cũng không rõ lắm.

Mẹ nhìn tôi hai giây, tôi gật đầu tỏ ý bà có thể mở ra.

Xem xong thì sắc mặt của mẹ lại cứng đờ, bà lắc đầu thở dài.

“Hỏi sao mà lại về sớm thế.” Mẹ tôi đập phong thư xuống bàn, “Chỉ sợ là tên đó sẽ tức giận.”

Tôi:????

Tôi bước lên, lấy phong thư nhìn qua nội dung, có chút kinh ngạc.

Nội dung trong thư là —

“Bạn học Ôn Tư An, mình không thể không thừa nhận rằng bạn là người duy nhất trong trường khiến mình cảm thấy xao động.

Mỗi lần đi qua lớp của bạn, nhìn thấy bạn ngồi ở trước cửa sổ với thái độ nghiêm túc và kiên định khi làm đề. Mình không thể bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu. Mình nghĩ rằng mình thích bạn rồi.

Mình viết thư này, chỉ mong bạn biết được tâm ý của mình. Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ, cùng nhau thi đậu vào trường mà bản thân mong muốn!”

Ký tên Diệp Văn Tu.

Tôi xem xong, buột miệng thốt ra một câu quốc tuý: “Giảo hoạt, quá giảo hoạt!”

Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt hoảng sợ.

Tôi nhịn không được, chửi bậy: “Nghĩ sao mà tên đó lại viết mấy dòng này cho con vào cuối năm trung học chứ!”

“Chết dẫm, hắn nghĩ làm vậy có thể làm phiền rồi ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi hàng tháng tiếp theo của con sao?”

“Không được, lát nữa con phải làm lại đề một lần nữa mới được!”

Tôi chỉ tập trung mắng tên Diệp Văn Tu âm hiểm giảo hoạt, mà hoàn toàn không để ý mẹ tôi đang nói đến ai.

Mẹ tôi sửng sốt một hồi, chậm rãi nói: “Con gái à, đột nhiên mẹ thấy vị kia lo lắng có chút dư thừa.”

Tôi:???

Bà nhìn tôi rồi xua tay.

“Dù sao thì mấy ngày này, mẹ sẽ xin phép cho con không cần đến trường.”

“A?”

Còn có chuyện tốt như vậy?

Mẹ tôi dùng đôi mắt trắng dã liếc tôi một cái: “Đừng có tưởng bở, chẳng phải chuyện tốt lành đâu!”

Mẹ kể lại cho tôi về chi tiết những gì tôi đã trải qua hồi nhỏ, kể cả ngọc bội này.

Tổng kết lại là tên đó yêu cầu năm nay phải cùng tôi kết hôn.

Còn tên đó là ai, tôi cũng không rõ, cũng chưa từng gặp mặt.

Vấn đề là kết hôn quái quỷ gì!

Thi đại học mà cần có giấy kết hôn à?

4.

Năm cuối cấp, tôi xin nghỉ để kết hôn.

Đúng vậy, tôi xin nghỉ học để kết hôn!

Tôi đúng là đỉnh quá đi mất!

Đương nhiên là hôn lễ cũng không giống bình thường, giấy chứng nhận chỉ là một tờ giấy màu vàng nhạt.

Chỉ nhớ rõ mặt trên có một cái tên xa lạ, Tống Hoài Cảnh.

Tôi mặc vào bộ hỉ phục mà mẹ tôi mang từ thầy bói đến, bảo là hôn phục kiểu Trung Quốc, màu đỏ tươi trông rất bắt mắt.

Dựa theo quy củ, thầy bói tiến hành nghi lễ.

À..

Ông ấy ôm một cái hộp nhỏ, bên trong đựng miếng ngọc bội của tôi.

Tôi cùng miếng ngọc bội bái đường thành thân.

Để nói rằng, tôi đã long trọng bái đường thì đúng là viển vông!

Đêm tân hôn, nằm trên giường mà tôi run bần bật, vì ông lão bói kia nói là chồng tôi sẽ đến động phòng cùng tôi vào đêm tân hôn.

Làm chuyện gì với tôi, đều không thể đoán trước được.

Lần đầu kết hôn, không chút kinh nghiệm nên chắc chắn là sợ rồi, chưa kể chồng tôi còn chả phải người.

Mãi đến 12 giờ, trong phòng vẫn im lặng như cũ.

Tôi thật sự chịu không nổi, chỉ muốn ngủ ngay thôi.

Tôi nghe thấy tiếng cửa sổ bị gió thổi đập, sột soạt, rung xào xạc.

Trong lòng thấy mông lung, cảm thấy như bên kia giường trĩu nặng.

Tôi muốn mở to mắt, nhưng không tài nào mở mắt được.

Trên người bỗng bị đ è xuống, rốt cuộc không động đậy gì.

Bên tai truyền đến một luồng khí lạnh, làm cho tôi rùng mình.

Buổi đêm yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt tôi, trong căn phòng trống, trừ tiếng tôi thở ra còn có giọng một người đàn ông xa lạ, trong trẻo nhưng lạnh lẽo.

“Còn không động vào em, run cái gì chứ?”

5.

Rõ ràng là tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể hạ xuống, cả người rét run.

Gặp quỷ, gặp quỷ thật rồi.

Run lẩy bẩy nói một câu: “Bệnh… Parkinson, có lỗi rồi.”

Trời ơi cứu, tôi đang nói cái gì vậy?!

Nghe vậy hắn cười lạnh một tiếng, khí lạnh dần tan đi, dường như không còn lạnh nữa.

Im lặng lâu thật lâu, không còn nghe thấy gì nữa.

Tôi lấy hết can đảm để mở mắt ra, muốn xem thử, cái tên đàn ông thành tinh từ miếng ngọc bội là ai.

Kết quả là không thấy một bóng người.

Hí~

“Bị Parkinson sao?” Giọng nói thanh lãnh không xa truyền đến.

“A!!” Tôi sợ đến mức kêu thành tiếng.

Trước mắt bỗng tối sầm, miệng bị che lại, không thể phát ra âm thanh.

Bả vai hơi đau, cảm giác như bị cái gì đó cắn một cái vậy.

Nhiệt độ lại hạ xuống, lạnh quá.

“Đừng la lên, tôi không muốn bị nói là đồ c@m thú đâu.”

“Đợi em đủ tuổi rồi tôi lại đến.”

Dứt lời, một trận gió lạnh thổi qua, phòng vẫn như im lặng như trước, như thể chưa từng có ai đến.

Tôi:?

Bà mẹ nó, dọa tôi sợ cả đêm, kết quả là vẫn không được nhìn thấy miếng bội ngọc thành tinh.