Chương 37: Đâu là sự thật?

An Vy và Đình Phong lựa chọn án binh bất động, nhưng bởi vì An Vy không giỏi che giấu cảm xúc của mình nên bây giờ cô rất hiếm khi về nhà chồng ăn cơm, luôn kiếm cớ bận rộn này nọ.

Ngay cả khi tảo mộ gia đình cô cũng không xuất hiện mà lựa chọn về quê viếng ông ngoại của mình trước. Lê Minh Lan vốn chẳng yêu quý gì cô, sau khi An Vy rũ bùn đứng lên bà ta nhìn cô càng gai mắt, giờ càng có cớ đay nghiến cô:

- Ông nhìn xem đứa con dâu quý hoá mà ông đã chọn đi. Năm ngoái Đình Phong còn ngồi xe lăn, nó phải chăm sóc thằng bé không nói làm gì, nhưng giờ hai chân thằng bé lành lặn rồi nó cũng không đến mà về quê là có ý gì? Nó chưa nghe câu lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó à?

Lâm Đình Văn vừa nhổ mấy cây cỏ mọc xung quanh mộ vừa điềm nhiên đáp:

- Ông bà ngoại nuôi con bé từ nhỏ, năm ngoái ông ngoại mất con bé cũng vì con trai mình mà đâu về chịu tang được. Bà thông cảm cho nó chút đi.

Chuyện An Vy từng bị nuôi ở quê đến năm mười ba tuổi mới được đón về nhà mẹ ruột bà Lan cũng nghe kể qua nên giờ chỉ hừ lạnh:

- Ở quê có khác, chẳng trách chẳng có quy củ gì cả. Có đứa con dâu như này đúng là mất mặt nhà họ Lâm.

Đối với sự tranh cãi của bọn họ, Đình Phong giống như không nghe thấy, nhưng khi nghe bà Lan nói vợ mình, anh lập tức tiếp lời:

- Cô ấy thế nào không đến lượt mẹ nói.

Lê Minh Lan vốn đang bực mình vì ông Văn cứ bênh An Vy chằm chặp, giờ nghe con trai cũng lên án mình lập tức nóng máu. Bà ta ném mạnh nắm cỏ sang một bên, giọng cũng cao hơn vài tông:

- Con nói buồn cười nhỉ. Mẹ là mẹ con mà lại không có quyền dạy dỗ con dâu mình?

- Nếu mẹ coi con là con trai mẹ, coi cô ấy là con dâu đã không liên tục đưa mấy cô diễn viên người mẫu gì đó đến chỗ con làm con khó xử mà vợ con cũng bị người ta bàn tán rồi.

Từ sau vụ của Ái Mỹ, Đình Phong đã thẳng thắn nói với mẹ mình nếu sau này bà còn làm trò này thêm một lần nữa thì đừng trách anh không niệm tình mẹ con bà ta mới không tiếp tục bày trò.

- Con…

Sắc mặt bà Lan lúc xanh lúc trắng, nhưng phần nhiều hơn là bà sợ con trai mình.

Thằng bé này bình thường nhìn bà luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tôn trọng bà. Nhưng bây giờ ánh mắt anh như chứa dao găm, chỉ cần bà dám nói thêm một câu nào mà anh không muốn nghe, anh có thể sẽ khiến bà phải trả giá.

Vẻ mặt đáng sợ của anh khiến bà ta nín họng không dám nói thêm câu nào nữa, nhưng áp lực bủa vây bà ta thì vẫn còn đó. Đến tận khi anh dời ánh mắt sang chỗ khác, bà mới có cảm giác không khí quanh mình lưu thông trở lại, vội vàng hít sâu mấy hơi.

Mấy người họ hàng xung quanh cũng câm như hến, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ gì thì không ai biết được. Chỉ có một điều rất rõ ràng là ánh mắt bọn họ nhìn Lê Minh Lan đã khác hẳn, điều này khiến bà ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.



Dọn dẹp xong xuôi, mọi người bắt đầu đặt đồ cúng rồi tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Lúc này bọn họ mới nhận ra ông Văn đã đi đâu mất bèn hỏi người xung quanh:

- Anh Văn đâu rồi nhỉ? Mới nãy còn ở đây mà?

- Hình như đi thăm mộ một người bạn thì phải.

Năm nào ông Văn cũng sẽ tự mình đi thăm một ngôi mộ, có đôi lúc ông tự đi, có đôi lúc sẽ cùng vài con cháu trong nhà đi. Nghe mọi người kể đến đây, một người họ hàng cảm thán:

- Chắc lúc còn sống tình cảm bọn họ phải tốt lắm nhỉ?

Lúc nghe thấy mấy người nói vậy, Lê Minh Lan chỉ cười lạnh tiếp tục gọt quả táo trong tay, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay bà ta run nhẹ. Cùng lúc đó Đình Phong cũng nhận được tin nhắn từ chỗ An Vy, cô không nói gì mà chỉ gửi một icon bàn tay làm dấu ok.

Đình Phong cất điện thoại đi, bình tĩnh tiếp tục nói chuyện với mọi người.

Buổi tối.

Anh mới mở cửa đã được một dáng người mềm mại bổ nhào vào lòng, còn liên tục nói với anh:

- Em đã kiểm tra rồi, là một ngôi mộ không tên nhưng em đã nghe thấy bố anh gọi chủ nhân của ngôi mộ đó là Diệp Uyên. Người đó chắc chắn là mẹ anh.

Diệp Uyên là tên người thím xấu số của Mỹ Nhi. Trên mộ không khắc tên nhưng trên bia đá có khắc năm lập mộ là hai mươi bảy năm trước, cô còn nghe thấy bố chồng nói ông đã chăm sóc con của bà ấy rất tốt.

- Anh giỏi thật đấy. Nếu là em chắc em chẳng đoán ra đâu.

Đình Phong nhìn khuôn mặt hồng hào vì kích động của cô, trong lòng hơi trùng xuống.

- Thực ra năm nào bố anh cũng dành thời gian đi thăm mộ một người bạn, nếu em ở nhà anh lâu năm rồi cũng sẽ đoán ra thôi.

Tuy chuyện này nằm trong dự đoán của anh nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Tất cả những hình ảnh ngày bé cho tới hiện tại dần lướt nhanh qua đầu anh. Cho tới thời điểm hiện tại, ngoại trừ An Vy cũng chỉ còn lại người bố đã nuôi anh từ nhỏ là người thân thiết nhất của anh, là người duy nhất đem lại cho anh tình thân ấm áp mà anh luôn khao khát.

Sau khi biết sự thật về thân thế của mình, anh luôn ép mình nghĩ rằng có lẽ bố anh nhặt được anh ở đâu đó, ông không biết thân thế của anh càng không có chuyện trộm thi thể của mẹ anh đi mất khiến bố mẹ ruột của anh chia cắt hai mươi bảy năm trời.

Thế nhưng sự thật lại dội cho anh một gáo nước lạnh tới rát mặt.

Ông biết thân phận của anh, thậm chí ông còn có khả năng là người gây ra tai nạn cho bố mẹ anh. Nếu không phải hung thủ, tại sao ông lại có thể trùng hợp xuất hiện ở vụ tai nạn và ôm mẹ anh đi mất? Sao có thể giấu nhà họ Phan về thân thế của anh? Sao có thể để anh đối đầu với chính gia đình thật sự của mình mà không chút áy náy?

Vốn là người thân lại biến thành kẻ thù của mình, cảm giác này cho dù là ai cũng không thể chấp nhận trong một sớm một chiều được.

An Vy cũng ý thức được điểm này, cô lập tức kiễng chân vỗ nhẹ lên vai anh an ủi.

- Em luôn ở bên anh, không sao cả.

Cô đại khái cũng đoán được lý do vì sao kiếp trước nhà họ Lâm lại bị diệt rồi. Khi đó ai cũng cho rằng anh máu lạnh tàn nhẫn, ngay cả gia đình của mình cũng xuống tay được, người ta ghét anh, hận anh nhưng cũng rất sợ anh, mà anh lại ôm hết tất cả những tội danh đó, một mình chịu đựng nỗi đau gặm nhấm từng ngày.

Càng nghĩ cô lại càng thương anh, càng cảm thấy bản thân mình khi đó quá thiển cận.

Thấy anh vẫn không nói gì, cô khẽ cắn môi không biết nên an ủi anh thế nào mới phải. Cô cũng từng bị gia đình phản bội, cô hiểu nỗi đau của anh nhưng cô lại không biết làm thế nào để xoa dịu nỗi đau đó khi đến chính bản thân cô còn mất một thời gian rất dài mới có thể gượng dậy được. Đắn đo hồi lâu, cô khẽ thì thầm bên tai anh:

- Đình Phong, anh đừng buồn quá lâu nhé. Nếu anh mệt rồi có thể dừng chân lại nghỉ ngơi, em sẽ là bến đỗ của anh.

Cô biết anh cần thời gian, cô sẽ không ép hay thúc giục anh bước ra khỏi nơi đó quá nhanh. Ngược lại cô sẽ luôn đi theo sau anh, cùng anh vượt qua con đường đen tối đó.

Đình Phong giống như người đi lạc tìm được lối ra, hai tay anh siết chặt eo cô như muốn khảm cô vào người mình.

Đúng rồi, bây giờ anh đã có An Vy rồi, anh không còn một mình, không thể muốn làm gì thì làm mà không màng hậu quả.

Anh nhất định phải bình tĩnh lại, tuyệt đối không thể để những suy nghĩ kia bủa vây mình, gϊếŧ chết sự tỉnh táo của mình.