Chương 1: Chú à, ba năm nay chú trốn kỹ thật đấy!

Cô theo đuổi 5 năm, Án Thời Trì trốn 4 năm.

Bây giờ, cũng nên kết thúc rồi.

Khi đó, anh năm tư, cô năm nhất, họ cách nhau ba tuổi mà dường như là cách nhau cả một thế giới.

Án Thời Trì, cảm ơn anh thời gian qua đã đồng hành cùng em!

Âm thanh vang vọng trong đêm dài tĩnh mịch.

Lận Tố Nguyệt vừa nghe vừa nhẹ giọng thì thầm: “Con đường sau này, em phải tự mình đi rồi…”

Nói xong, cô lấy điện thoại ra chặn mọi phương thức liên lạc của Án Thời Trì.

Sau đó đăng lên vòng bạn bè: “Tạm biệt người trong kí ức thanh xuân của tôi, chúc anh sau này một đời hạnh phúc”

Làm xong mọi việc, Lận Tố Nguyệt quay trở về nhà.

Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.

Mẹ thấy Lận Tố Nguyệt quay về, tiến lên đón: “Con có sao không?”

Lận Tố Nguyệt ôm lấy bà: “Vâng, con vẫn ổn ạ.”

Mẹ Lận xoa xoa đầu cô.

Lúc này, bố Lận từ trên lầu đi xuống: “Chú Lưu dã mua xong vé máy bay rồi, chúng ta đi thôi.”

“Dạ.”

Lận Tố Nguyệt rời khỏi vòng tay mẹ và theo ba mẹ rời khỏi ngôi nhà cô đã sống 25 năm.

Lúc lên xe, cô nhịn không được quay lại nhìn ngôi biệt thự, trong lòng thầm nói: “Tạm biệt…”

Cùng lúc đó, trong nhà Cố Tấn.

Cố Tấn nhìn người từ khi bước vào luôn im lặng – Án Thời Trì, trong lòng khó hiểu?

“Thiếu gia, mới sáng sớm đã chạy đến nhà tôi đứng ngẩn ngơ, nghĩ cái gì thế?”

Án Thời Trì không lên tiếng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh khi rời đi đêm qua của Lận Tố Nguyệt.

“Tôi nghe nói cậu hủy hôn rồi, Lận Tố Nguyệt giải quyết xong rồi?”

Nghe đến cái tên Lận Tố Nguyệt này, Án Thời Trì càng bực bội hơn.

Cố Tấn không để ý, chỉ tự nhủ: “Cô gái đó cũng thật ngốc, thích ai không thích cứ phải thích tên vô tâm như cậu. Cậu để cô ấy từ bỏ cũng là chuyện tốt, đợi sau này tìm một người tốt hơn, sống một đời bình an, dù sao cũng tốt hơn ở bên cậu.”

“Câm miệng!”

“Tôi nói sai à? Cậu không phải luôn muốn đẩy Lận Tố Nguyệt ra xa sao? Hay là hối hận rồi?”

“Án Thời Trì, đừng nói với tôi cậu thích Lận Tố Nguyệt rồi đấy nhá?”

Cố Tấn nhìn thấy bộ dạng của hắn, cũng không nói được gì, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè, lại trùng hợp nhìn thấy bài đăng của Lận Tố Nguyệt.

“Aiyo, lần này xem ra Lận Tố Nguyệt thật sự muốn từ bỏ rồi.”

Vừa nói, Cố Tấn vừa đem điện thoại cho Án Thời Trì.

Án Thời Trì nhìn bài đăng kia trong lòng ngày càng khó chịu, trực tiếp gọi điện thoại cho Lận Nhiễm Tinh. Nhưng ống nghe truyền đến chỉ có giọng nữ lạnh lùng, máy móc.

“Xin lỗi, số điện thoại không liên lạc được…”

Anh lại lục tìm Wechat của Lận Tố Nguyệt, gửi cho cô một tin nhắn. Thế nhưng trong khung chat chỉ hiện ra một lời nhắc: “Đối phương đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn của bên kia.”

Lúc này, sự bất an trong lòng Án Thời Trì ngày càng tăng lên, mặc kệ Cố Tấn đang gọi ở phía sau, anh lao nhanh ra khỏi của, lái xe như bay rời đi. Án Thời Trì chạy đến nhà Lận Tố Nguyệt với tốc độ nhanh nhất, gõ mạnh cửa. Nhưng trong nhà đã chẳng còn gì nữa.

…………….

Kinh đô, phòng 2206, khách sạn Duy Dã Nạp.

Gió đêm gào thét. Lận Tố Nguyệt đứng cạnh ban công, quấn chặt rèm cửa trên người, vải thô làm cho da cô đau rát. Nhưng điều kinh khủng hơn là từng cơn từng cơn đau đầu ập tới. Lận Tố Nguyệt thầm mắng một câu đen đủi. Hôm nay không chỉ bị người trong nhà yêu cầu tham gia tiệc rượu này, mà còn bị người ta nhìn trúng, “đóng gói” đem đến đây, vẫn may là tỉnh lại kịp thời!

Nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng quát mắng của đàn ông, Lận Tố Nguyệt đẩy cửa ban công ra, bước vào trong phòng. Khi nhìn thấy người đàn ông trên sofa, bước chân cô ngừng lại.

Trong phòng đèn sáng trưng, Lận Tố Nguyệt vừa nhìn liền nhận ra anh là người đã mất tích hai năm - Án Thời Trì. Người điều hành hiện tại của tập đoàn nhà họ Án, người chú trên danh nghĩa của cô, đồng thời cũng là người đàn ông cô đã yêu năm năm rồi. Chỉ là hai năm trước khi cô lấy hết dũng khí thổ lộ tình cảm anh đã chạy trốn mất rồi!

Lúc này, Án Thời Trì mới ngẩng đầu nhìn lên. Bốn mắt nhìn nhau, Lận Tố Nguyệt cắn răng nói: "Chú, thật là trùng hợp."

Án Thời Trì ánh mắt tối sầm lại: "Trùng hợp? Cô biết đây là tầng bao nhiêu không?”

Tầng 22, cô thế mà dũng cảm quay người. Lận Tố Nguyệt chưa từng nghĩ đến sẽ gặp lại anh, càng không nghĩ đến sẽ gặp lại trong tình huống xấu hổ như vậy.

Cô cười gượng hai tiếng: “Cửa bạn công khóa rồi, cháu ra mở cửa rồi đi.”

“Lúc cô nói dối sẽ chớp mắt.” Án Thời Trì đánh giá Lận Tố Nguyệt từ trên xuống dưới.

Lận Tố Nguyệt vô thức nắm chặt rèm cửa trên người, muốn nói gì đó. Lúc này bên cạnh vang lên tiếng mắng tức giận của người đàn ông: “Không dễ gì mới thành công, nói chạy liền chạy? Bây giờ lập tức phái người đi bắt cho tôi.”

Giọng nói rất to, cũng rất rõ ràng. Án Thời Trì nhướng mày: “Chìa khóa mất rồi?”

Một câu ngắn ngủi, Lận Tố Nguyệt chỉ cảm thấy khó xử. Đối mặt với ánh mắt của Án Thời Trì, cô dứt khoát nói thẳng: “Cháu xem mắt thất bại rồi, không nên xuất hiện ở nơi này có phải không?”

“Đương nhiên có thể.” Án Thời Trì quay đầu, ánh mắt rơi trên bộ quần áo cũ trên người Lận Tố Nguyệt.

Lận Tố Nguyệt bị nhìn đến bối rối, tránh ánh mắt anh hỏi: “Chú về khi nào thế ạ?”

“Hôm nay.” Án Thời Trì thản nhiên nói. Anh vẫn luôn điềm tĩnh, bình thản như vậy, giống như hai người vốn không phải hai năm chưa gặp. Những lời muốn hỏi anh đều như mắc kẹt trong tim, một từ Lận Tố Nguyệt cũng không thể hỏi. Giữa hai người lại lần nữa chìm vào một khoảng yên tĩnh.

Lận Tố Nguyệt không thể ở lại lâu hơn nữa: “Nếu chú đang bận vậy cháu không làm phiền nữa.”

Nói xong, cô đi về phía cửa.

“Mặc như thế đi?” Án Thời Trì liếc nhìn tấm rèm trên người Lận Tố Nguyệt từ trên xuống dưới, thuận tay nhặt 1 chiếc áo khoác ném lên người cô.

“Ra ngoài phải chú ý hình tượng, đừng quấn rèm ra ngoài.” Những lời này lại khiến trái tim Lận Tố Nguyệt đau nhói.

Sau khi nghe những lời này, Án Thời Trì chắc chắn đã biết những gì cô trải qua nhưng anh vẫn để cô một mình rời đi!

Lận Tố Nguyệt chậm rãi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Cám ơn chú."

Dứt lời, cô đi về phía cửa. Nhưng cô vẫn cứ nắm chặt tay nắm cửa, Án Thời Trì cũng không ngăn cô lại. Lận Tố Nguyệt cảm thấy chua xót, tất cả những cảm xúc dồn nén suốt hai năm dường như muốn bộc phát hết vào lúc này.

Cô quay đầu nhìn Án Thời Trì: “Hai năm trước, chú…”

“Các người đang làm gì đấy?!” Một giọng nữ lanh lảnh cắt đứt lời của Lận Tố Nguyệt, cô gần như hồi thần ngay lập tức, quay đầu nhìn về phía phòng tắm. Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ dáng vẻ yêu kiều, quấn một chiếc khăn tắm, đứng ở cửa phòng tắm với mái tóc ướt một nửa, khuôn mặt nhợt nhạt.