Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chú Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Loài Người

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Kinh Mặc cố gượng cười, lùi lại một bước.

Dù đã trải qua vài tháng, nhưng mỗi lần nghe thấy tên của những món ăn bổ dưỡng này, cậu vẫn có chút không thể kiểm soát được bản thân.

Cá voi sát thủ bị sốc.jpg

Rốt cuộc Giang Xuyên Bách có bao nhiêu ý tưởng kỳ quái, trong lòng còn ẩn chứa bao nhiêu tình cảm như một người mẹ, mới có thể không ngừng cho cậu thử những món ăn này.

Có lẽ là nhờ niềm tin mạnh mẽ vào các món ăn mà mình nấu đi.

Dù sao thì cậu vẫn phải chấp nhận.

Ngay cả người điềm tĩnh như Thời Tuế cũng không khỏi bị những món ăn ‘đầy ấn tượng’ này làm cho kinh ngạc.

Ánh mắt anh lướt về phía Giang Kinh Mặc, người với ánh mắt rất chân thành, nụ cười rất thân thiện nhưng rõ ràng là đang cố gắng thu mình lại. Thời Tuế rất chắc chắn bạn học nhỏ trông có vẻ ngây thơ tốt bụng này căn bản không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cuối cùng, mọi người vẫn bị Giang Xuyên Bách nhiệt tình mời vào nhà.

Dù còn nhiều món ăn khuya khác, nhưng khi nhìn thấy món gà hầm bí đỏ và thứ trông giống bánh trôi nổi ở giữa bàn, biểu cảm của mọi người đều trở nên cứng đờ.

Giang Xuyên Bách kéo ghế ra, tươi cười mời họ: “Mau mau mau, đừng khách sáo, để tôi múc cho các cậu….”

Một muỗng là đủ rồi!!

Không cần thêm nữa!!

Đừng làm thế mà, anh ơiiii!!

Sau bữa ăn, ba người Thời Tuế hẹn Giang Kinh Mặc thời gian gặp mặt vào ngày mai, rồi rời khỏi Giang gia với vẻ hơi hoảng hốt.

“May mà không phải bánh trôi nhân ngọt, nếu là bánh trôi ngọt, tôi sợ rằng thay vì chăm sóc bạn học Tiểu Giang, tôi sẽ không thể kiềm chế được mà ngáng chân em ấy khi về trường mất.”

Đoạn Mặc Hiên vỗ ngực mình.

“Anh trai của cá voi sát thủ cũng đáng sợ y như cá voi sát thủ vậy.”

Cốc Khải cũng cảm thấy rùng mình.

“Bạch thiết hắc thật sự quá đáng sợ.”

Thời Tuế cũng híp mắt cảm thán.

“Nhưng mà mặt đẹp, vẫn có thể chịu được.”

Ánh mắt của Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải đều hướng về phía Thời Tuế, cả hai đều híp mắt lại.

Đoạn Mặc Hiên: “Anh Tuế, nếu tôi nhớ không lầm, ngay trước khi xuất phát không lâu, lúc tôi đưa anh xem ảnh nữ thần của tôi, anh đã nói rằng đánh giá người khác qua vẻ ngoài là rất nông cạn đúng không?”

Thời Tuế vuốt vuốt tóc, liếc nhìn cậu ta, lười biếng nói: “Tôi từng nói thế à? Có thể là tôi muốn nói cái dáng vẻ cậu bị lừa dối bởi tấm ảnh đó thật sự quá nông cạn. Hơn nữa, chuyện của tôi với chuyện của cậu sao có thể giống nhau được?”

Được được được, anh lớn nhất, anh có lý do.

Đều là nhìn mặt, cậu ta thật sự không biết có gì khác biệt, không phải khác biệt duy nhất chỉ là một nam và một nữ thôi sao?

Đoạn Mặc Hiên khẽ cười khẩy một tiếng, nhanh chóng mở miệng.

“Anh Tuế, cậu định kéo bạn học nhỏ này vào đội chúng ta à?”

Một tiểu đội dị năng thường có bốn người.

Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải đều có cấp bậc dị năng rất cao, mỗi người đều giỏi ở một lĩnh vực riêng, nhưng đa phần đều là để hỗ trợ Thời Tuế.

Tiểu đội của bọn họ vẫn luôn thiếu một người, mặc dù có rất nhiều người thèm muốn vị trí này, nhưng họ không phù hợp là một chuyện, sự bài xích của Thời Tuế với việc họ gia nhập lại là một chuyện khác.

“Cũng có thể thử xem, nhìn em ấy cũng khá ngoan ngoãn nghe lời không phải sao? A, trừ việc hố chúng ta vào đây để chia sẻ món canh bổ dưỡng của em ấy.”

Thời Tuế như tìm được điều gì đó thú vị, nghĩ đến lại không nhịn được bật cười.

“Cũng thật khéo, một nồi canh lớn chia ra, cuối cùng vào chén em ấy thì chỉ còn hơn nửa chén.”

“Cũng không phải không được, mặc dù thức tỉnh có hơi muộn, nhưng thật sự rất lợi hại. Con quái vật cấp B tạm thời không nói, dù sao mỗi thành phố đều có người chuyên phụ trách, quái vật lợi hại cũng không thể vào được.”

“Nói đến tên dị năng giả tốc độ kia, tốt xấu gì cũng là dị năng giả linh cẩu, mặc dù cấp độ thấp, nhưng tiến hóa chuyên môn cũng khá, sinh viên lớp dưới không xử lý được phần lớn là vì chưa thành thạo dị năng và kinh nghiệm chiến đấu. Trước đó, khi thấy Giang Kinh Mặc ra tay, rất gọn gàng, có cảm giác như đã được huấn luyện, vừa nhìn vào đã thấy ấn tượng mạnh, nhưng nhìn vào quá khứ của em ấy, cũng chỉ có thể nói một câu, không hổ là một trong những kẻ săn mồi mạnh nhất đại dương.”

Thời Tuế tay đút túi, sờ sờ thanh socola mà Giang Kinh Mặc bí mật đưa cho anh, tâm trạng vui vẻ: “Tuy không đi theo lối mòn, nhưng biết cách tìm phương pháp, khá tốt.”
« Chương TrướcChương Tiếp »