Chương 11

Cái gì mà còn dư hai thanh nên không lấy ra chia, chỉ cho một mình anh chứ.

Không thể không nói, điều này rất đúng ý Thời Tuế.

“Được ann khen một câu khá tốt cũng không dễ dàng gì, nhưng em ấy có vẻ rất thích anh, vừa rồi suốt đoạn đường cứ dính sát lấy anh, còn lúc anh nhảy xuống nữa, hahaha, nếu không phải anh to con như vậy, có lẽ em ấy đã trực tiếp bế kiểu công chúa rồi, cuối cùng người ta chỉ có thể đỡ lưng anh một chút, nhưng cảnh đó thật sự rất đẹp. Tiếc là tôi không kịp chụp lại, nếu bức ảnh đó được tung ra, không biết sẽ có bao nhiêu người hét chói tai đây.”

Thời Tuế vô thức híp mắt lại, nhớ lại hành động của Giang Kinh Mặc lúc nãy, nhấc chân dài đang mặc quần chiến đấu lên, đá nhẹ về phía Đoạn Mặc Hiên.

“Đừng có nói linh tinh, đó không phải là nữ thần của cậu, sau này đều là anh em.”

Đàn ông mà, khoác vai nhau là chuyện bình thường, tay anh còn khoác trên vai Giang Kinh Mặc suốt cả đoạn đường kia mà.

Đoạn Mặc Hiên nhanh chóng né tránh cú đá, đến bên cạnh Cốc Khải, khoác vai anh ta, cười to.

“Nhìn xem, đã bắt đầu bảo vệ người ta rồi, bạn học nhỏ này khá tốt, chúng ta quan sát trước cũng không tệ. Đợi khi năng lực của Giang Kinh Mặc ổn định, có lẽ sẽ bị các tiểu đội khác tranh giành, rất nhiều nơi đang thiếu người, chắc chắn sẽ có vài nơi vì muốn giành Giang Kinh Mặc mà đặc biệt lập một đội hỗ trợ cho em ấy. Đội chúng ta đã đủ người hỗ trợ rồi, thêm một người có khả năng tấn công mạnh mẽ nữa là hoàn hảo, chỉ có điều là tâm lý của lão Cốc cần phải nỗ lực khắc phục một chút.”

Hải cẩu và cá voi sát thủ cùng một đội, thật sự có hơi điên rồ.

“Đi đi, tránh sang một bên.”

Cốc Khải cằn nhằn, đẩy tay Đoạn Mặc Hiên ra.

“Lúc đầu tôi chỉ chưa kịp thích nghi thôi, tôi là người duy nhất trong đội có gia đình, tôi không có yếu đuối đến mức đó, tôi còn phải làm gương cho con gái!”

“Này, điều đó thì liên quan gì đến việc anh có gia đình hay con gái chứ?”

Hiện tại Đoạn Mặc Hiên và Thời Tuế đều là sinh viên năm 3, còn Cốc Khải là đồng đội mà Thời Tuế chọn từ khi anh ta mới vào năm nhất tại Học viện Dị năng, lúc đó Cốc Khải đã là sinh viên năm 3. Bây giờ Cốc Khải đã tốt nghiệp được hai năm, khi đó anh ta đã có bạn gái, vừa tốt nghiệp đến tuổi kết hôn là cưới ngay, hiện giờ con gái cũng sắp tròn một tuổi.

“Có liên quan ở chỗ….tôi muốn hỏi thêm một câu, em ấy sẽ không ăn thịt hải cẩu chứ?”

Tôi còn có gia đình phải nuôi, không thể chết trong miệng của đồng đội được!!

*

Lúc này tại Giang gia.

Giang Kinh Mặc đã tắm rửa xong, chầm chậm bước ra khỏi phòng tắm.

Cậu là cá voi sát thủ, vốn dĩ rất thích nước, từ khi đến đây, có lẽ là do vẫn luôn ở trên cạn, nên cậu càng thích cảm giác ở trong nước hơn.

Cậu ngâm mình trong bồn tắm khoảng nửa tiếng, tóc dài hơi ướt, cậu cũng không lau khô.

Lúc này, cửa phòng bị gõ, tiếng Giang Xuyên Bách vang lên từ bên ngoài.

“Kinh Mặc? Bây giờ anh vào được không?”

“Được ạ.”

Giang Xuyên Bách cầm điện thoại bước vào.

“Ngày mai em đi học rồi, ba mẹ muốn nói chuyện với em.”

“Ai u, cục cưng ơi, sao con mặc ít vậy? Có phải hôm nay trời mưa hay không? Không lạnh sao con? Đầu còn đau không?”

Camera chuyển qua, cặp vợ chồng ở đầu dây bên kia liền chăm chú nhìn vào.

Mẹ của Giang Kinh Mặc – Tô Miểu đầy vẻ quan tâm nhìn cậu con trai nhỏ mất đi rồi lại tìm về được.

Ba cậu – Giang Thường Dư cũng gần như áp sát vào màn hình điện thoại: “Nếu con còn cảm thấy khó chịu thì nhất định phải nhớ bảo anh trai đưa đi bệnh viện, không được cố chịu đựng một mình biết không. Ngày mai con sẽ đến trường mới rồi, nghe nói Học viện Dị năng có rất nhiều sinh viên hung dữ, Kinh Mặc, con đừng sợ, có chuyện gì nhất định phải nói với ba mẹ và anh trai, dù chúng ta là người bình thường, nhưng ít nhiều gì cũng có chút quan hệ.”

“Vâng vâng.”