Chương 13

Điều này khiến cậu nghi ngờ không biết trước đây chủ nhân của thân xác này đã làm gì mà dẫn đến việc ngã từ trên lầu xuống và đổi cậu đến đây.

Không biết Giang Kinh Mặc trước đây đã đi đâu, thế giới này quá nguy hiểm. Khi tỉnh lại, cậu mới nghe nói rằng mình đã bị bắt nạt và tống tiền nên mới gặp tai nạn.

Nếu thực sự có một Giang Kinh Mặc trước đây, thì hy vọng cậu ấy có thể đổi đến thân xác ở thế giới kia của cậu. Ở thế giới đó — hòa bình, yên bình, cũng không có yếu tố nguy hiểm nào, người quản lý chịu trách nhiệm bọn họ như một người cha già bao dung. Mặc dù không gặp được nhiều thú hai chân, nhưng cũng không đến nỗi nhàm chán, có thể sống rất tốt.

Giang Kinh Mặc tạm thời gạt những suy nghĩ này sang một bên, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy vận động một chút, chuẩn bị ăn chút gì đó rồi mới đi gặp tiểu đội của Thời Tuế.

Lúc này đã hơn tám giờ, Giang Xuyên Bách đã đến công ty họp từ nửa tiếng trước. Giang Kinh Mặc kéo theo vali hành lý của mình, tay cầm một túi giấy kraft đựng bữa sáng. Trước khi ra cửa, trong miệng còn ngậm nửa cái bánh quẩy để lót dạ, lúng búng chào tạm biệt dì giúp việc trong nhà, cậu nói địa điểm tập hợp rất gần, chỉ ngay bên ngoài tiểu khu nên không cần tiễn, nói xong liền bước ra khỏi cửa.

Giang Kinh Mặc kéo vali, nhìn đồng hồ, đi đến điểm tập hợp đã hẹn trước, còn nhắn tin cho Thời Tuế hỏi xem họ đã ăn sáng chưa, cậu mang theo khá nhiều.

Anh trai đã dặn phải nắm bắt cơ hội để hỏi thêm thông tin từ các đàn anh có kinh nghiệm.

Cậu chính là một chú cá voi sát thủ ba tốt, ngoan ngoãn và nghe lời.

Giang Kinh Mặc mỉm cười, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực kéo vali chuẩn bị đi tìm anh thú hai chân mà cậu đã ‘nhặt’ được tối qua.

Cái gì?

Không thể tính là ‘nhặt’ sao?

Vậy chẳng lẽ phải hỏi xem người đó có từ trên trời rơi xuống hay không, hay có phải ở bên vệ đường hay không sao?!

Thế thì sao lại không thể coi là cậu ‘nhặt’ được chứ?!

Giang Kinh Mặc đầy lý lẽ, mới đi được nửa đường thì cậu bỗng dừng lại.

Chóp mũi ngửi thấy một mùi gì đó kỳ lạ.

Ánh mắt cậu chuyển hướng, nhìn về con đường nhỏ tối tăm bên cạnh.

Lúc này, Giang Kinh Mặc vừa ra khỏi cổng tiểu khu không lâu, chuẩn bị rẽ vào đường lớn, lên xe của đội Thời Tuế để đi đến trường.

Khu phố cũ của Kinh thị và các tòa nhà mới trông có vẻ không hòa hợp, vì vậy bên ngoài tiểu khu và các tòa nhà bên cạnh bị ngăn cách bởi một con đường nhỏ ít xe qua lại.

Vào buổi tối, có khá nhiều người từ tiểu khu bên cạnh đến đây đi dạo, do con đường nhỏ này có cây xanh tươi tốt, cao và rậm rạp. Hơn nữa, bên cạnh là một khu chung cư đã có từ lâu, được xử lí rất tốt, hoa hồng leo từ bức tường bên kia, màu hồng nhạt pha vàng cam dễ dàng tạo thành một bức tường hoa, trông cực kì đẹp.

Nếu giữa bức tường hoa và cây cối không có những dây leo kỳ quái dữ tợn, và những vệt máu rơi xuống đất…. thì sẽ còn đẹp hơn nhiều.

Trong bóng râm giữa bức tường hoa và cây cối, những dây leo đang xoắn chặt lấy hai người. Một người bị dây leo quấn chặt ở giữa, người kia mặt đầy máu, trên răng còn dính những mảng thịt. Những dây leo giúp hắn ẩn mình trong bóng tối, cắn xé người đang bị quấn như một con zombie ăn thịt.

Vào thời điểm này, đây là nơi ít người qua lại. Nếu chỉ lái xe đi ngang qua, người khác thực sự rất khó nhìn thấy bọn họ.

Chỉ có những người ăn no rửng mỡ đi bộ ngang qua đây mới có thể thấy được.

Giang – ăn no rửng mỡ – Kinh Mặc: ….Cậu rõ ràng còn chưa kịp ăn sáng!

Hai ngày nay cậu bị làm sao vậy?

Chỉ mới ra ngoài được vài lần, mà lần nào cũng gặp những thứ bất thường này.

Gương mặt đẹp trai của Giang Kinh Mặc căng chặt, đứng yên tại chỗ lặng lẽ chụp hình kẻ đang cắn xé người đến không còn nhận dạng được kia gửi cho Thời Tuế, sau đó quả quyết bấm số gọi cảnh sát.