Chương 19

Cậu chỉ cảm thấy từng hành động của Thời Tuế thật sự rất hợp với gu thú hai chân của mình.

Trong thế giới ban đầu của Giang Kinh Mặc, khi cậu còn rất nhỏ, chưa thể biến đổi thành hình người một cách thuần thục, cậu tò mò chơi đùa ở vùng biển gần bờ và quan sát xã hội loài người.

Một lần do bất cẩn, cậu bị mắc cạn.

Thực ra, đối với cậu, mắc cạn chỉ là chuyện nhỏ, nghỉ ngơi một chút là ổn, đợi đến khi có thể biến thành hình người là có thể tự quay lại biển.

Nhưng cậu lại bị một nhóm thú hai chân phát hiện.

Cuối cùng, bọn họ tự suy nghĩ cách, cố gắng hết sức đưa cậu trở lại biển.

Từ sau lần đó, Giang Kinh Mặc vốn chỉ thấy thú hai chân đáng yêu, bấy giờ đã hoàn toàn mê mẩn bọn họ, đặc biệt là những người có khí chất lãnh đạo, điềm tĩnh và chín chắn.

Mà Thời Tuế, từ đầu đến cuối đều giống như ấn theo gu thẩm mỹ của cậu lớn lên, lại còn là do cậu ‘nhặt’ được.

Cậu muốn đối xử tốt với anh, muốn nuôi anh thật tốt.

Cuối cùng, dù khuôn mặt Giang Kinh Mặc có đẹp đến đâu, hợp với sở thích của Thời Tuế đến mức nào, thì ánh mắt này của cậu cũng khiến anh hơi rùng mình. Thời Tuế giữ khuôn mặt bình thản, nâng tay đặt lên đầu Giang Kinh Mặc, nhẹ nhàng xoay đầu cậu lệch đi, để cậu nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Dù sao, nếu cứ để cậu nhìn tiếp, mọi thứ chắc chắn sẽ trở nên kỳ lạ.

Thời Tuế thu tay lại, ngón tay khẽ chà xát một chút.

Cảm giác nơi vừa chạm vào Giang Kinh Mặc, có chút nóng lên một cách kỳ lạ.

Chặng đường tiếp theo khá yên tĩnh.

Từ Kinh thị đến Học viện Dị năng – Càn Viện cũng chỉ mất khoảng hai giờ.

Học viện Dị năng đã sớm cử giảng viên tiếp đón đợi ở cổng trường, chuẩn bị dẫn Giang Kinh Mặc đi thực hiện một loạt kiểm tra.

Mặc dù hiện tại cấp bậc cụ thể của Giang Kinh Mặc vẫn chưa rõ ràng, nhưng từ hướng dị năng của cậu và báo cáo của đội Thời Tuế, có thể chắc chắn rằng cậu không yếu.

Đối với những dị năng giả thuộc loại sinh vật, hướng tiến hóa thường quyết định một phần tiềm năng. Ví dụ như tiến hóa thành cá voi sát thủ, nghe thôi đã thấy đó là một kiểu sức mạnh bạo lực.

Chỉ là dị năng thức tỉnh quá muộn, hơn nữa lại do bị thương nặng kí©h thí©ɧ mới thức tỉnh, điều này khiến mọi người khá lo lắng.

“Bạn học Thời Tuế, vất vả cho cậu rồi. Chào em, em là Giang Kinh Mặc đúng không?”

Giang Kinh Mặc vừa mới xuống xe, Lý Vạn – giảng viên tiếp đón đợi ở cổng Học viện Dị năng nhanh chóng đi tới. Hắn đeo kính gọng đen, trông rất nhiệt tình, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Giang Kinh Mặc.

“Tôi là Lý Vạn, người phụ trách tiếp đón em, cũng là chủ nhiệm năm nhất, giảng viên đảm nhiệm môn sinh tồn dã ngoại của các em.”

Trường này thật sự là môn gì cũng có nhỉ.

Giang Kinh Mặc kinh ngạc gật đầu.

Cậu lễ phép nói: “Chào thầy ạ.”

“Chào em, chào em, ha ha ha, tôi mong gặp em lâu lắm rồi.”

Lý Vạn cười tít mắt, nhưng khi đặt tay lên vai Giang Kinh Mặc, cảm nhận được thân hình gầy gò, mỏng manh của cậu, lại nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn lễ phép kia, trong lòng hắn không khỏi thở dài.

Mặc dù tiểu đội Thời Tuế nói Giang Kinh Mặc có thể một mình đối mặt với dị năng giả và quái vật cấp B, cấp C, điều này đối với một người vừa mới thức tỉnh dị năng chưa lâu đã là rất lợi hại, nhưng vì tình huống đặc biệt của Giang Kinh Mặc, dị năng của cậu không giống như những dị năng bình thường chậm rãi thức tỉnh, mà là thức tỉnh trong lúc nguy kịch. Giới hạn của cậu có thể chỉ đến mức này, việc nâng cao sẽ rất khó khăn.

Hơn nữa, những dị năng giả có năng lực mạnh mẽ thường có tính cách khiến nhà trường đau đầu.

Như hiện tại, dị năng giả cá mập tiềm lực 2S năm nhất ban cấp cao – Nghiêm Kiệt, tính khí của cậu ta vô cùng hung bạo, bá đạo, ý thức lãnh thổ rất mạnh, thích chỉ huy mọi thứ xung quanh, muốn mọi việc phải diễn ra theo ý của mình.