Chương 31

Dù sao dị năng giả vốn dĩ rất ngưỡng mộ sức mạnh, mà cấp độ của đội cũng thường đại diện cho năng lực và chế độ đãi ngộ mà họ có thể nhận được.

Vì vậy trong thời gian học, tất cả các dị năng giả đều cố gắng thể hiện, tranh thủ mọi cơ hội.

Theo họ, xét về tiềm lực, từ năm nhất đến năm ba, người phù hợp nhất với đội của Thời Tuế lẽ ra phải là Nghiêm Kiệt.

Mọi người đều nghĩ đợi Nghiêm Kiệt trưởng thành thêm chút nữa, là có thể đạt tới ngưỡng cửa của đội Thời Tuế.

Đến lúc đó tiểu đội Thời Tuế có lẽ sẽ đủ sức đối đầu với tiểu đội Lê Tinh – toàn những dị năng giả công kích mạnh mẽ ở phía Nam.

Nhưng không ngờ, giữa chừng lại xuất hiện một con cá voi sát thủ nhỏ.

Không chỉ được Thời Tuế đích thân đưa về, mà cảm giác còn sắp nhập đội luôn?

Không được, hắn phải thăm dò giúp anh Kiệt!

Người đó cầm điện thoại suy nghĩ, bê khay thức ăn cẩn thận đi đến ngồi xuống bàn phía sau mấy người kia.

Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của vài người khác.

Đều là những người đến thăm dò tin tức: ….

“Haha, thật là trùng hợp — các cậu cũng chưa ăn xong à.”

“Cùng nhau đi, vừa hay cùng ăn.”

Còn bên phía Thời Tuế và Giang Kinh Mặc.

Mì bò đã được mang lên, kèm theo đó là một bát thịt bò thêm và một bát rau mùi nhỏ.

Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải không thể thống nhất về vấn đề này, nên ông đầu bếp già cũng chẳng bận tâm, tặng thêm bát rau mùi để họ tự xử lý.

Tranh cãi về rau mùi gần như bữa nào cũng có.

Thời Tuế đã quen rồi.

Anh lục lọi trong túi, lấy ra một gói khăn ướt.

Trên đó còn được viết bằng cách rất bắt mắt – ‘Hiệu quả diệt khuẩn vượt trội hơn 99% sản phẩm cùng loại’!!

Không biết 99% sản phẩm kia có đồng ý với điều này hay không.

Giang Kinh Mặc sớm đã nhận ra, ở một số phương diện, Thời Tuế có những nguyên tắc riêng của mình.

Theo lời Đoạn Mặc Hiên, thì đó chính là ‘cầu kì’.

Giống như bây giờ, Thời Tuế lấy khăn ướt ra, tỉ mỉ lau từng chiếc đũa, muỗng, bát đĩa lấy từ tủ khử trùng, còn tiện tay lấy luôn của Giang Kinh Mặc để lau.

Sau đó anh ném gói khăn ướt lên bàn, ý tứ rất rõ ràng.

Ai thích dùng thì dùng.

Rồi bắt đầu cúi đầu, tập trung gắp thịt bò thêm vào bát của Giang Kinh Mặc.

“Ăn nhiều một chút, bây giờ còn có cơ hội cao lên.”

Giang Kinh Mặc học theo, cũng gắp đồ ăn vào bát Thời Tuế.

“Đội trưởng Thời, anh cũng ăn nhiều một chút, tuổi này rồi, biết đâu còn cao thêm được.”

“Chậc chậc chậc, bệ hạ đúng là khác biệt, chăm sóc tân sủng thần thật tận tình, còn bọn thần tử ba triều như chúng ta thì cứ ném lên bàn, thích dùng thì dùng. Thật là tiêu chuẩn kép, quá tiêu chuẩn kép, không bằng người mới!”

“Báo cáo kiểm tra nói em ấy cần bồi bổ nhiều, vẫn còn đang phát triển. Cậu không cho em ấy ăn nhiều thịt thì định để em ấy gặm gì? Gặm lão Cốc à?”

Cốc – đang tập trung cho rau mùi vào bát mì thịt bò của mình – Khải: !!!

Anh ta ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Giang Kinh Mặc nhe răng, nở nụ cười chuẩn mực thân thiện.

“Hồ đồ quá, ngươi là thần tử ba triều mà không hiểu lòng bệ hạ sao!!” Cốc Khải đau đớn nói.

“Để em ấy ăn, để em ấy ăn!”

Anh ta vừa nói vừa gắp thêm một đũa cho Giang Kinh Mặc, mang theo tình yêu thương của người cha già và sự ‘nịnh bợ’ của kẻ bị săn mồi.

“Ăn nhiều vào, ăn cho no nê đi.”

Giang Kinh Mặc cũng gắp lại: “Anh cũng ăn, anh cũng ăn.”

Cảnh tượng lúc đó vô cùng hòa hợp.

Điều này khiến Đoạn Mặc Hiên cảm thấy không yên lòng.

Hóa ra vẫn là lỗi của cậu ta sao?

Cậu ta đã nói rồi mà, cậu ta không hợp với những người thích ăn rau mùi!

Cuối cùng, cuộc tranh cãi về rau mùi đã tới hồi gay cấn.

“Đoạn Mặc Hiên, tôi nói cho cậu biết, đợi tôi có tiền, tôi sẽ trồng đầy rau mùi khắp thế giới!!”

“Anh nghĩ anh giỏi à?! Đợi tôi có quyền lực, tôi sẽ ban hành luật cấm tất cả mọi người ăn rau mùi!”