Chương 4: Cá voi sát thủ?

Tất cả rời khỏi đây ngay lập tức! Nếu không đừng trách tôi không khách khí! Tôi không muốn nghe thêm những lời lý lẽ dài dòng đó nữa, ông đây là một dị năng giả, vốn dĩ nên mạnh hơn những người bình thường như mấy người."

Hắn lùi lại mấy bước, dưới ánh đèn mờ nhạt, theo góc nhìn thay đổi, đột nhiên hắn nhận ra được đống rác ở bên cạnh có gì đó không ổn.

Bóng đen kia còn to lớn hơn nhiều so với thùng rác, dưới ánh đèn yếu ớt, một cặp mắt cá chết khổng lồ lấp ló sau thùng rác.

Dị năng giả tốc độ:....

"À.... Anh nhìn thấy rồi sao?"

Giang Kinh Mặc vẫn luôn hợp tác, đầu tiên là ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn tên dị năng giả tốc độ đang cầm dao, nụ cười vẫn giữ nguyên, đôi mắt dịu dàng đẹp đẽ để lộ ra một chút khó chịu, âm thanh trầm thấp, có chút bực bội.

Đột nhiên Giang Kinh Mặc giơ tay lên, năm lấy cổ tay của đối phương.

Tên dị năng giả tốc độ hoảng sợ mở to mắt, lực nắm của Giang Kinh Mặc không quá nặng cũng không quá nhẹ, lúc nắm cổ tay cũng không khiến hắn cảm thấy đau nhưng lại giống như một chiếc kìm, khiến hắn không thể thoát ra: "Cậu, cậu——”

"Có hai tin tốt và một tin xấu," Giang Kinh Mặc mỉm cười nhanh chóng nói, "Tin tốt đầu tiên là tốc độ của tôi không được nhanh cho lắm, tin tốt thứ hai là tôi rất tốt bụng, rất thân thiện với mọi người——”

"Đừng manh động! Manh động là chết đấy!!"

Những người ở phía bên kia không rõ tình hình nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy căng thẳng, lập tức chạy tới, còn hét về phía trên mái nhà: "Anh Tuế!!"

"Còn tin xấu là —— tôi coi trọng ngoại hình."

Và khi Giang Kinh Mặc bổ sung, nụ cười của cậu cực kỳ dịu dàng, chỉ là trong sự dịu dàng đó để lộ ra một chút tàn bạo.

Tay của tên dị năng giả tốc độ đột nhiên bị nâng lên, một cỗ sức mạnh đã nhấc bổng cả người hắn lên.

Giang Kinh Mặc dùng khủyu tay đánh mạnh một cái, cuối cùng hất hắn ngã xuống mặt đất, đau đớn rêи ɾỉ.

Một vây lưng khổng lồ hiện ra trên đỉnh đầu cậu thanh niên, mặc dù cậu đã cố gắng kiềm chế lại nhưng lời nói vẫn để lộ ra sự nóng nảy: "Cho nên —— Chó con, đừng có mà tùy tiện bám dính lấy tôi."

So với dị năng giả, thì quái vật khó đối phó hơn nhiều một chút, cần phải tìm đúng thời cơ, đánh một cú chí mạng —— khụ khụ, không phải, là một cú kết thúc trận chiến.

Tất nhiên, điều đó không phải là trọng điểm.

Giang Kinh Mặc nói xong thì mắt sáng lên, nhanh chóng giơ tay, không kịp ôm nhưng vẫn đỡ được cái bóng đen từ trên trời rơi xuống.

Mọi người à, hình như tôi —— đã nhặt được một người!!

Đế giày quân đội cứng cáp nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất phát ra tiếng ‘cạch’.

Người đàn ông cao lớn, thân hình săn chắc, mặc một chiếc áo khoác đồng phục màu đen rơi xuống từ trên cao, những giọt mưa làm ướt tóc mái của anh, để lộ ra gương mặt đẹp trai lười biếng, tay anh nắm lấy vây lưng trên đầu của Giang Kinh Mặc, bóp nhẹ hai cái, nheo mắt lại.

“Ha? Dị năng giả? A —— Lão Cốc!”

“Mẹ nó! Cá voi sát thủ?!”

Cùng lúc đó, hai thanh niên đứng đó không xa nhìn thấy người trên mái nhà đã hành động thì ngay lập tức lao tới, nhưng ngay khi vừa đến gần, người thanh niên mập mạp đã hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó xoay người muốn bỏ chạy nhưng đã bị người bên cạnh kéo lại.

“Lão Cốc, anh là một chiến sĩ!! Lão Cốc, anh không thể trốn tránh được!! Chỉ là một cá voi sát thủ thôi mà, chúng ta là hải cẩu bất khả chiến bại sẽ không sợ hãi!!”

“Không không, buông tôi ra! Đó là cá voi sát thủ đó!! Cái tên chim sẻ đuôi dài này!!”

“??? Tôi là chim bạc má đuôi dài!!”