Chương 33

Lâm Thời Quang nghẹn lời, có chút mất mát, anh ta gượng cười sờ cổ: "Cũng đúng, đã qua lâu rồi, cô không nhớ tôi cũng là bình thường."

Chu Hạ không nói chuyện, chỉ gẩy gẩy lọn tóc dài rơi xuống trước ngực, dấu ô mai ở sau gáy chợt lóe lên, Lâm Thời Quang nhìn thấy, ánh mắt khẽ động, anh ta trả tiền rồi rời đi.

Linh An cho rằng anh ta cứ thế từ bỏ. Nhưng mấy ngày hôm sau, Lâm Thời Quang lại xuất hiện ở Hòa Kỷ.

Nhưng Chu Hạ không hề xuất hiện.

Linh An sinh lòng đồng cảm, đi tới nói: "Bà chủ của chúng tôi có bạn trai rồi, anh từ bỏ đi."

"Tôi biết."

"Vậy sao anh còn như vây?" Linh An không thể hiểu được hành vi này của anh ta.

Lâm Thời Quang lắc đầu cười khổ, "Tôi nói không phải tôi muốn theo đuổi, cô nhất định không tin."

Linh An đương nhiên không tin.

Nhưng cái này cũng là sự thật. Lâm Thời Quang không phải đơn thuần muốn làm quen.

Ngoại trừ làm quen, anh ta còn cảm thấy Chu Hạ cực kỳ quen mắt.

Anh ta khẳng định nhất định đã gặp qua ở nơi nào. Không chỉ ở rạp chiếu phim lần đó

*

Hôm nay Đường Tốn có tiệc xã giao buổi tối, Chu Hạ liền tự mình giải quyết bữa tối.

Cô đi siêu thị một chuyến, mua rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt. Lúc trở lại tiểu khu, cô cảm thấy hơi lạnh, liền ôm túi đồ vào ngực, hai tay xoa xoa tiến vào hành lang.

Gần đây thang máy còn đang sửa chữa, may mắn phòng của Chu Hạ không quá cao, ở ngay tầng năm. Bởi vì mua nhiều đồ nặng, cô lên đến tầng ba liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó nghe được âm thanh sửa sang từ tầng bốn.

Tầng bốn bắt đầu sửa sang được hơn một tuần, loại ồn ào này khiến tật xấu nằm ì trên giường của Chu Hạ trở về chính đạo. Mỗi ngày đều sửa đến tám giờ tối mới xong, hiện tại mới bảy giờ, Chu Hạ vừa đi tới, tạp âm chợt to hơn, cô tăng nhanh tốc độ, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Lúc đi ngang qua tầng bốn, cửa căn phòng đang được sửa sang mở rộng, Chu Hạ lơ đãng quay đầu một cái, liền thấy có hai thợ sửa chữa đang nhìn cô.

Trái tim Chu Hạ đột nhiên đập mạnh hơn. Cô không dám nhìn, vội vàng chạy lên tầng.

Đặt đồ xuống đất, lúc Chu Hạ thay giày tay không còn chút sức lực, chỉ cần nhắm mắt lại, cô liền nghĩ tới ánh mắt hai người kia nhìn mình.

Trần trụi và đáng sợ.

Chu Hạ cảm thấy mình bị mấy tin tức gần đây dọa, cô lấy điện thoại ra gọi cho Đường Tốn, đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng nhắc nhở không có ai nghe máy.

Cô trấn an mình phải bình tĩnh, không được hốt hoảng, Đường Tốn đang đi xã giao, không có ai nghe máy là chuyện bình thường. Nếu đã không liên lạc được, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Tùy tiện ăn chút gì đó, Chu Hạ tắm rửa xong rồi sấy tóc, khi âm thanh máy sấy dừng lại, cô mới phát hiện ra một vấn đề --- không khí cực kỳ yên tĩnh.

Tầng dưới đang sửa chữa đã ngừng.

Chu Hạ rón rén đi tới cửa, cửa này không có mắt mèo, cô không nhìn thấy tình hình bên ngoài, chỉ có thể dùng lỗ tai dán ở cửa nghe ngóng.

Ngoài cửa có tiếng bước chân. Chu Hạ nhắm chặt nắm đấm tay cầm, lúc này cẩn thận nghĩ lại, cánh cửa giống như bị thứ gì đó cọ vào, phát ra tiếng vang nho nhỏ.

Chu Hạ bị dọa đến co rụt hai vai, tiếp tục liền nghe thấy một đoạn đối thoại.

Hai người đàn ông, nói tiếng địa phương. Cô nghe không hiểu.

Chu Hạ nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, cô không dám kết luận, xác nhận khóa kỹ cửa liền chạy vào trong phòng, tìm số điện thoại của trợ lý Đường Tốn.

Tìm được mảnh giấy Đường Tốn lưu lại cho cô số điện thoại dự bị, Chu Hạ đối chiếu rồi nhấn một dãy số, điện thoại được kết nối, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Đường tổng phải nửa tiếng nữa mới có thể kết thúc. Chu tiểu thư có chuyện gấp gì sao?"

Chu Hạ kìm nén hô hấp: "Không có, tôi hỏi một chút thôi."

Cúp máy, Chu Hạ không biết mình có thể liên lạc với ai.

Bạn bè khác giới của cô gần như là số không, trước đó có gặp qua mấy người bạn của Đường Tốn, nhưng suy cho cùng không thân quen, cô cũng không hề liên hệ trực tiếp gì.

Chu Hạ cùng đường, đành phải gọi điện thoại cho Linh An.

"Linh An, em dẫn mấy bạn nam trong quán đến nhà chị đi."

"Trong quán...""

"Trước đó cứ đóng cửa quán cũng không sao."

Giọng nói Linh An trở lên nghiêm túc, "Chị Hạ Hạ, bên chị xảy ra chuyện gì phải không?"

Chu Hạ thuật lại đơn giản tình huống, cuối cùng còn nói, "Chị cũng không xác định chính xác. Không phải như vậy là tốt nhất, những vẫn muốn phòng ngừa vạn nhất."

"Được, bọn em tới liền."

...

Mà trợ lý bên kia sau khi cúp được, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, anh ta suy nghĩ, cân nhắc hai bên vẫn cảm thấy Chu Hạ quan trọng hơn, liền nói chuyện này với Đường Tốn.

Quả nhiên, Đường Tốn nghe xong, cùng người bên cạnh nói vài câu, sau đó đứng lên tự phạt ba chén rồi rời đi trước.

Xe vừa khởi động, Đường Tốn lấy tay vịn trán, "Cô ấy gọi cho cậu bao lâu rồi?"

"Vừa mới cúp máy tôi liền báo cho anh."

"Vậy thì tốt," Đường Tốn vỗ vỗ ghế lái, "Lái nhanh một chút."

*

Chu Hạ ngồi xổm trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm cái cửa.

Mười phút trôi qua, nơi đó một chút động tĩnh cũng không có, thần kinh cô bị dày vò muốn nổ tung.

Thật vất vả cảm thấy người ngoài cửa hình như rời đi, Chu Hạ vừa để chân xuống đất, khóa cửa liền vang lên!

Chu Hạ bỗng dưng co rụt chân, lấy cây gậy phòng sói dưới bàn trà lên, gắt gao nhìn chằm chằm phía cửa.

Giống như không tìm thấy chìa khóa, người ngoài cửa đổi hết cái này đến cái khác. Chu Hạ trốn sau cửa, chờ người kia vừa tiến vào liền đánh đòn phủ đầu.

Cửa mở ---

Chu Hạ không suy nghĩ được gì, công tắc của cây gậy phòng sói không mở được, cô liền vung tay ném về phía người mở cửa.

"Á!"

Âm thanh này thật quen tai.

Chu Hạ mở mắt, nhìn thấy đúng là trợ lý của Đường Tốn.

"Trợ lý Trần? Thật xin lỗi thật xin lỗi! Tôi tưởng người khác."

Anh ta xoa xoa bả vai bị đập trúng, "...Không sao."

Chu Hạ vô thức gật đầu, tiếp theo vòng qua người anh ta ôm lấy Đường Tốn, "Chúng mình dọn qua nhà anh ở, có được hay không?"

Tảng đá trong lòng Đường Tốn cuối cùng cũng rơi xuống.

"Ừm, được."