Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chu Chu Hữu Đường

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Hạ ngồi trên bồn rửa tay, cặp mông bị vật cứng rắn chuyển động đẩy thẳng về phía sau

Cô ngẩng cổ, bên trái có ba dấu đỏ, bên phải đang bị liếʍ mυ"ŧ, cảm giác hơi đau khiến phía dưới thắt lại, thanh thép nóng bỏng bị kẹp trong nước. Đường Tốn phải tăng nhanh tốc độ ra vào mới có thể đè nén du͙© vọиɠ muốn xuất tinh.

"Thả lỏng một chút." Đường Tốn nâng eo Chu Hạ lên.

Chu Hạ nhấc hai chân đang rũ xuống khóa chặt cơ thể Đường Tốn, mắt cá chân mảnh khảnh đan chéo vào nhau, theo nhịp va chạm mà dao động, hai gót chân hơi hạ xuống một chút, liền đυ.ng vào bắp đùi.

Hạt châu mượt mà giấu trong nơi tư mật, vừa đỏ vừa sưng, nơi đó mỗi lần bị ma sát liền lớn thêm một chút, ánh nước lấp lánh trên thanh nam tính đang điên cuồng rút ra đâm vào, từ khe hở giữa nơi hai người kết hợp chảy ra mật dịch vẩn đυ.c kéo dài từng tia, sau đó lại được đưa vào bên trong.

Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt, khuôn mặt Chu Hạ cực kỳ xinh đẹp, khóe môi hơi cong lộ ra hàm răng đáng yêu, đầu lưỡi thỉnh thoảng đưa ra liếʍ môi ẩm ướt, khuôn mặt thanh lãnh ngày thường trở lên kiềm diễm yêu mị, lại mang một nét phong tình thú vị.

Có bồn rửa tay nâng đỡ, Đường Tốn tiết kiệm được rất nhiều sức lực, mỗi lần tiến vào tự nhiên mạnh hơn không ít. Chính vì vậy khiến Chu Hạ đạt kɧoáı ©ảʍ đến không nói ra lời.

Bầu ngực cao ngất mềm mại trong tay Đường Tốn bị dày vò thành đủ mọi hình dạng, hai đỉnh anh đào bị kéo muốn đứt, lộ ra màu đỏ tươi sưng trướng. Nơi đó giống như có hàng trăm hàng nghìn con kiến đang không ngừng bò tới, không theo trình tự nào cả. Chu Hạ cảm thấy quá ngứa, cô liền chụp lấy tay Đường Tốn nhằm tăng thêm sức lực đè ép.

Đường Tốn dứt khoát buông tay cúi đầu ngậm lấy bầu ngực sữa.

Đỉnh đồi mềm mềm, thời khắc này, anh thậm chí còn nghĩ đến sau này muốn tranh giành sữa mẹ với con.

Trong phòng tắm không khí nóng bỏng, giống như trước đây vừa ẩm ướt vừa kí©ɧ ŧìиɧ.

Lần đầu tiên của hai người chính là làm trong phòng tắm.

Khác nhau ở chỗ khi đó là ở phòng tắm nhà Chu Hạ, không gian không lớn, thời gian làʍ t̠ìиɦ lâu sẽ cảm thấy hơi khó thở, mà lúc này trong phòng tắm nhà Đường Tốn, chỉ riêng bồn rửa mặt cũng đủ cho hai ba Chu Hạ ngồi.

Tay Chu Hạ chống đỡ trên bệ, để giúp cơ thể không bị trượt đi cô phải lấy tay nắm lấy giá đỡ, hai chân mở đến cực hạn, toàn bộ bản lĩnh tập yoga đều được sử dụng. Đôi chân trắng nõn, nơi tư mật sưng đỏ, kiếm nhập vào vỏ rồi rút ra, bên trong mềm mại giống như cánh hoa hồng.

Có mồ hôi chảy từ trên cổ xuống, chảy qua mạch đập và cơ bắp rắn chắc, Đường Tốn thở dốc hỏi cô, "Một tháng này có nhớ anh không? Hả?"

"Rất nhớ... rất nhớ..."

Đến giai đoạn sắp bắn, Đường Tốn liền ra vào mạnh hơn, cũng nói nhiều hơn, phần hông không ngừng đưa đẩy, thở gấp liên tục: "Anh ngay cả trong mơ cũng nhớ em, có phải em hạ thuốc anh, khiến anh không thể rời khỏi em?"

"Em... không có... ừm... Chính là chỗ đó, mới là trọng điểm!"

Cô không nói Đường Tốn cũng muốn dồn lực.

Đường hành lang càng ngày hẹp, bên trong thịt hoa bao lấy vật rắn nóng bỏng, không gian tiến vào quá ít, Đường Tốn phấn khích nhanh chóng run rẩy, điên cuồng tấn công vào sâu để Chu Hạ đạt đến cao trào trước anh.

Cơn sóng kɧoáı ©ảʍ ập tới nhanh chóng nhấn chìm Chu Hạ, sau khi Đường Tốn bắn ra cũng đạt cao trào, hàng tồn nhiều ngày được giải phóng, vừa nóng vừa đặc.

Cao trào lặp đi lặp lại, Chu Hạ giống như cá mắc cạn, Đường Tốn ôm cô, động tác dịu dàng như ôm một đứa bé.

"Chúng ta tắm thêm lần nữa, ngoan."

...

Nói tắm đương nhiên là tắm uyên ương, trên mặt nước trôi nổi dung dịch màu trắng chứng tỏ một trận chiến đấu vừa xảy ra vô cùng kịch liệt.

Đường Tốn làʍ t̠ìиɦ đến toàn thân thoải mái, nửa tháng cấm dục đều được phát tiết ra ngoài, mặt mũi tươi tỉnh tràn ngập ý cười.

Anh tìm máy sấy tóc, để Chu Hạ ngồi xuống rồi tự mình sấy tóc cho cô.

Máy sấy tóc thổi ra luồng hơi ấm áp dễ chịu, Chu Hạ bị đau lưng, hơi ấm thổi qua cũng dễ chịu không ít. Cô từ từ nhắm hai mắt lại, buồn ngủ: "Mấy ngày nữa em phải tham gia hôn lễ của bạn học cấp ba."

"Ai?"

"Trình Thiền Thiền."

"Không biết." Ấn tượng sâu nhất thời cấp ba của anh cũng chỉ có mình Chu Hạ mà thôi.

"Ngay cả em anh còn không nhớ, làm sao nhớ cậu ta được." Tính trẻ con của Chu Hạ nổi lên, "Em không muốn đi, nhưng hôm nay lại tình cờ gặp, thật là phiền phức."

Cô kể lại đại khái chuyện ban ngày, tóc cũng sấy khô không khác biệt lắm.

Vừa rồi có âm thanh của máy sấy làm ồn, Đường Tốn chỉ nghe được mấy chữ quan trọng, anh không hỏi lại lần thứ hai, chỉ nói: "Nếu không muốn đi thì không đi nữa."

"Như vậy không hay lắm, đã đồng ý rồi." Chu Hạ càu nhàu với anh.

"Cái này phải xem lựa chọn của em." Đường Tốn lên giường xốc chăn bông, cùng Chu Hạ nằm xuống, "Muốn vui vẻ thì không đi, muốn tới tham dự thì đi. Cái này xem em chọn thế nào, ý kiến của anh chỉ là tham khảo, em mới là người quyết định."

Chu Hạ suy nghĩ, "Vậy để em đi."

Đường Tốn biết Chu Hạ sẽ đi, cô là người có nguyên tắc, đã đồng ý với người khác nếu không xảy ra tình huống đặc biệt sẽ không đổi ý.

"Có muốn anh đưa em tới không?"

"Không cần." Chu Hạ chui vào trong ngực anh, "Em muốn mang anh giấu đi."

Trân phẩm, là không dễ dàng để người ta nhìn thấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »