Chương 2

Gần công viên huyện Shizuoka, nơi một cửa hàng màu trắng hai tầng đang tọa lạc, cửa hàng đó như cách xa sự phồn hoa náo nhiệt của khu phố buôn bán, gần với khu dân cư, nơi mà những dây leo xanh lục quấn quanh tấm biển viết tên "Cửa hàng bán hoa Chiba".

Hiên nhỏ trước cửa hàng cùng với bệ cửa sổ đều sơn thuần sắc trắng, tuy rằng đã xây được hai mươi năm, lại không có quá nhiều dấu vết thời gian lưu lại.

Không ai sẽ nghĩ rằng cửa hàng hoa màu trắng quá đơn điệu, bởi tháng hai này khi thời tiết ấm dần lên, những tấm kính phòng hoa kéo dài từ bên hông cửa hàng tràn ngập những bông hoa đủ màu sắc đã thức giấc sau giấc ngủ đông, những cành nho mang màu xanh lục đậm leo dọc tường, và những nhụy hoa nhỏ trắng ngọc bên trong nụ, và một vườn hoa nhài nở ngoài cửa sổ trên tầng hai.

Nơi đây là cửa hàng bán hoa Chiba

Tầng 2 là nơi Chiba đã sống được hai năm, tầng 1 với cửa kính mở toang là nơi Chiba ngồi thư giãn hoặc cắm hoa, rất nhiều khách hàng quen thuộc của các cửa hàng hoa Chiba rất thích nơi đó. Lúc dạo ngang qua đều sẽ nhịn không được mà mang đi một kiện.

Hoa bán đặt ở cạnh nhà ấm trồng hoa, cây nho xanh trang trí phía trên đỉnh của nhà hoa, ánh nắng xuyên qua những cành lá nho, sẽ không quá nóng, cũng không làm những bông hoa thiếu ánh sáng.

Trong phòng hoa có một cái ghế treo giỏ mây thoải mái và một cái giá treo bảng gỗ "do chủ cửa hàng giới thiệu", còn lại đều là các loại sản phẩm xuất sắc "do chủ cửa hàng giới thiệu".

Tuy giờ là tháng hai, nhưng đối với thế giới có “Kosei” cùng khoa học kỹ thuật phát triển như bay này nói, thì việc thấy tháng năm tường vi, tháng sáu tú cầu thậm chí bảy tháng bỉ ngạn cũng không phải cái gì kỳ quái sự tình.

Không có ai nghi ngờ những bông hoa trái mùa này sẽ cùng chủ cửa hàng bán hoa Chiba có quan hệ.

Rốt cuộc khách quen thường xuyên ghé cửa hàng đều nhìn ra được, ở thế giới 80% dân cư đều có được năng lực đặc biệt tên là “Kosei” nói, anh chủ cửa hàng Chiba có thể là hiếm có “Không Kosei”.

Chiba ngồi trên chiếc ghế mây như thường lệ, thời tiết bên ngoài se lạnh, nhà ấm trồng hoa vẫn ấm áp như mùa xuân.

Người chủ cửa hàng bán hoa trong bộ kimono giản dị có vẻ như đang buồn ngủ. Anh ta che thân mình bằng ống tay áo lớn có in hình hoa đào, mái tóc đen hơi dài che đi lông mày. Chiba trông điềm nhiên với đôi mắt nhắm nghiền thích dưới ánh mặt trời.

Khoảng thời gian nhàn nhã không kéo dài được bao lâu, đến giờ tan học và tan sở gần đây, trong công viên gần đó vang lên tiếng rượt đuổi, bàn tán xôn xao, và nhiều tiếng nói chuyện cãi vã vang lên từ ngoài vườn.

Nghe được động tĩnh chủ cửa hàng bán hoa lược hiện lười biếng mà mở mắt ra, có xinh đẹp màu lục đậm đôi mắt thích ứng một chút ánh sáng, sau đó mới đứng dậy nhìn về phía nhà ấm trồng hoa bên ngoài truyền đến nghị luận thanh phương hướng.

Nghe thấy động tĩnh, chủ tiệm hoa lười biếng mở mắt ra, đôi mắt xanh đậm xinh đẹp thích ứng ánh sáng, sau đó đứng thẳng người nhìn về phía truyền đến tiếng bàn luận bên ngoài phòng hoa.

“Bé Izuku, lại ở thảo luận về đề tài anh hùng sao?”

Chiba xoa xoa mắt, nhận ra cậu đứng bên ngoài phòng hoa chính là Midoriya Izuku, bởi vì mẹ Midoriya là khách quen cửa hàng, nên đứa bé kia sẽ thường đến cửa hàng giúp mụ mụ lấy hoa, tiếp xúc lâu rồi liền dần dần quen thuộc.

Đó là một đứa trẻ khát khao chức nghiệp “Anh hùng”, đối với “Anh hùng” cố chấp đến không thể không cho người xúc động.

“Anh Chiba” Midoriya Izuku đi đến cửa phòng hoa, có chút ngượng ngùng mà ôm nhật ký trong tay , “Chúng ta chỉ là ở thảo luận một cái rất lợi hại anh hùng chuyên nghiệp .”

“Ở bé Izuku trong lòng, anh hùng chuyên nghiệp lợi hại nhất nhất định là All Might.” Chiba từ ghế mây thượng đứng dậy, mặt nhẹ nâng nhìn về cậu bé có chút ngượng ngùng ở cửa, ngữ khí rất là chắc chắn.

Tiếp xúc lâu rồi liền biết, Midoriya thiếu niên đối vị anh hùng NO.1 All Might kia sùng bái đến bay đến chân trời nào đó rồi.

“All Might đương nhiên là lợi hại nhất!” Phía trước một cậu bé đang cãi với Midoriya Izuku cũng cùng một bộ đương nhiên, nhưng chuyện vừa chuyển lại có chút căm giận mà đối Chiba nói, “Nhưng Midoriya người này thế nhưng cảm thấy "Gai Độc" cũng là anh hùng chuyệp!”

“Gai Độc……” Chiba lặp lại xưng hô đã có chút xa lạ, hơi cảm khái mà nói, “Đã lâu không có nghe thấy cái này tên.”

“Là hai năm trước mất tích phản anh hùng.” Midoriya Izuku đối diện thiếu niên biểu tình có chút nghiêm túc, “Không có người gặp qua bộ dạng thật của Gai Độc, mọi người đều nói mặt anh ta nhất định bị địch nhân huỷ hoại, khẳng định xấu muốn chết . Hơn nữa phong cách chiến đấu của Gai Độc quá đáng sợ quá tàn nhẫn, chẳng lẽ cậu chưa xem video chiến đấu của Gai Độc sao?”

“Máu trong cơ thể của bọn tội phạm đó đều bị hút cạn, thậm chí còn có dây gai với hoa từ mắt mọc ra nữa, trên thế giới này nào có anh hùng chuyên nghiệp như thế! Gai Độc mới không phải anh hùng chuyên nghiệp n!”

Cậu bé kia căm giận nói xong, liền làm cái mặt quỷ trực tiếp chạy, để lại Midoriya Izuku một người đứng ở cửa Cửa Hàng Bán Hoa Chiba, ôm cuốn sổ lớn tiếng nói với bóng lưng cậu bé kia: “Gai Độc chưa bao giờ tổn thương người vô tội, hắn tham gia đều là các sự kiện cực kì ác tính, còn đã từng kề vai chiến đấu cùng All Might , hắn mới không phải phản anh hùng!”

“Anh Chiba, ngươi cảm thấy sao?!” Midoriya thiếu niên nói, lại có chút khẩn trương mà nhìn về phía nhất phái nhàn nhã Chiba, “Gai Độc chẳng lẽ không phải anh hùng sao?”

“Đầu tiên……” Chiba đôi tay giấu trong tay áo, có vẻ tùy ý nói, “Gai Độc tên này quá khó nghe.”

“……” Midoriya Izuku yên lặng nhìn trước mắt cửa hàng bán hoa lão bản, nhất thời không biết phản bác

như thế nào.

“Hơn nữa đâu có ai người thích anh ta?” Chiba quay lại nhìn bông hoa trà mới đến trong cửa hàng, nhưng trong đầu lại hiện ra video được lan truyền rộng rãi nhất trên Internet kia.

Ở trong video có quan hệ tới“Gai Độc”, những cành cây đầy gai gãy từ mọi ngóc ngách trên cơ thể kẻ thù, nở ra những bông hồng nhuộm máu lộng lẫy. Tử hồng đã thấm máu có màu sậm như giọt máu, chỉ để lại một thân thể khô héo gần như rút hết máu, nằm ở đó cứng ngắc.

Dù "Gai Độc" nhanh chóng ra tay bắn nhanh dây leo quấn chặt nhưng trong video vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh, bởi nếu không làm kịp, cậu bé bị kẻ thù tóm được sẽ mất mạng. .

Nhưng tất cả những người xuất hiện trong video dường như không quan tâm đến việc “Gai Độc” kịp thời ra tay, thay vào đó họ đều lùi lại vài bước như thể họ đã nhìn thấy một hình ảnh khủng khϊếp nào đó.

Đối với họ, kẻ thù có sống sót hay không cũng không quan trọng. Hình ảnh kinh hoàng đã in sâu vào tâm trí họ về Gai Độc ai cũng tin cậy vào ...

Ngay cả vừa mới bị cứu ra hài tử đều ngồi dưới đất, một bên kêu khóc bò về phía sau, một bên lớn tiếng đối màn ảnh “Gai Độc” này kêu: “Đừng lại đây! Quái vật thật đáng sợ! Đừng lại đây!”

Nghĩ đến đoạn phim, Chiba dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào cành hoa một cách vô thức, nụ hoa trà vốn đang đóng chặt ngay lập tức có dấu hiệu bắt đầu căng ra, khiến Chiba phải rút tay lại ngay lập tức.

“Bốn năm trước, mẹ con em gặp phải một sự cố khi đến Tokyo chơi, là Gai Độc đánh bại kẻ thù.” Ánh mắt Midoriya Izuku rất là kiên định, “Lúc ấy anh ấy cũng giống như anh hùng chuyên nghiệp khác, đều là vì cứu người mà ra tay a!”

“All Might là như thế này, Gai Độc cũng là như thế này, một ngày nào đđoém cũng muốn trở thành anh hùng chuyên nghiệp như vậy!” Midoriya Izuku nói, đem cuốn sổ trên tay nắm đến càng chặt, thanh âm đột nhiên yếu đi xuống dưới, “Nếu vô Kosei cũng có thể trở thành anh hùng chuyên nghiệp mà nói……”

“Nói như vậy các em đã thi xong đi? Sang năm tháng tư Tiểu Izuku liền phải suy xét đi trường nào học đâu” Chiba đi qua xoa xoa Midoriya Izuku mềm nhung nhung đầu tóc, “Trên thế giới này không chỉ có anh hùng chuyên nghiệp , còn có rất nhiều người thường sinh hoạt bình dị,sống như cũng không hoàn toàn nhàm chán.”

Sau khi nghe Chiba nói xong, vừa rồi còn đầy mặt kiên định Midoriya thiếu niên cũng lộ ra biểu tình thoáng mất mát.

“Nếu có thể, em muốn gần họ hơn một chút.” Midoriya thiếu niên lấy lạ tinh thần, hướng đến nóc phòng hoa chỗ vươn tay đi, tựa hồ là muốn bắt lấy ánh sáng lọt qua khe cành lá giơ tay nắm lấy.

Ở Chiba xem ra, Midoriya Izuku tựa hồ vẫn luôn truy đuổi mặt trời

Nhưng "Gai Độc" trước đây luôn ẩn mình trong một góc tối xa mặt trời, chính vì vậy mà nó đã khơi gợi ra nhiều đánh giá phiến diện từ thế giới bên ngoài.

Trên thực tế, trong trí nhớ của Chiba, từ đầu đến cuối chỉ có một người biết được gương mặt thật của "Gai Độc"- một gã khó ưa với "Kosei" đáng ghét.

Chiba đến nay vẫn còn nhớ rõ, lúc cậu quyết định làm “Gai Độc” rời khỏi sân khấu anh hùng chuyên nghiệp, tên kia một bộ ngủ không tỉnh bộ dáng đối hắn nói: “Nếu cậu để ý người khác đánh giá đối ‘ Gai Độc ’ như thế, chỉ cần lộ ra gương mặt là được rồi?”

Lập tức Chiba quấn vào cổ anh chàng những cành hồng đỏ tươi.

Bệnh khô mắt hỗn đản!