Chương 1: Kết hôn

Khi Lương Hạnh mười tám tuổi, cô kết hôn với Tào Lễ cùng làng. Tào Lễ là một thợ khai thác than ở mỏ giếng, cao và có làn da ngăm đen.

Gia đình anh ta thuộc diện khá giả ở quê.

Khi Tào Lễ hai mươi lăm tuổi, thanh niên cường tráng, rất giỏi tán gái, các cô gái nhỏ trong làng muốn lấy anh, nhưng anh lại phải lòng Lương Hạnh xinh đẹp và kết hôn với cô ấy.

Mẹ của Tào Lễ mất sớm, cha anh kết hôn với một người phụ nữ thành phố có một cậu con trai riêng.

Ngày cưới, cha anh dẫn mẹ kế về quê dự đám cưới.

Cùng đến còn có em trai Chu Hằng người anh đã không gặp trong nhiều năm.

Lúc này, dân làng đều đã ngồi xuống, và Lương Hạnh mặc một bộ sườn xám ngắn màu đỏ đi ra khỏi nhà. Tóc cô được búi cao theo phong cách retro, trang điểm nhẹ nhàng, trên môi có điểm chút son đỏ, không thể che giấu được phong thái quyến rũ của cô.

Lương Hạnh bước từng bước nhỏ, trong tay cầm một chai rượu trắng, mọi người trên sân đều nhìn cô, người bên dưới bàn tán rất nhiều, nhìn cô từ đầu đến chân, nhưng đều khen cô xinh đẹp.

Cô cúi đầu cười khẽ rồi bước tới.

Tào Lễ cũng rất thích cô dâu nhỏ này, vừa thấy Lương Hành đi ra liền vội vàng chạy lên đón cô.

Bạn bè nối khố đang ngồi trong bữa tiệc và trêu chọc Tào Lễ.

"Anh Tào, chị dâu xinh đẹp thật, da mỏng thịt mềm, anh sướиɠ rồi nha."

Khi Lương Hạnh nghe lời này, mặt cô đỏ bừng. Tào Lễ ôm Lương Hạnh, người đàn ông rất mạnh mẽ, khi anh ôm vai, Lương Hạnh cảm thấy mình sắp không thở nổi, nhưng cô không thể phản bác lại vẻ mặt của Tào Lễ, đành phải theo ý anh.

Điều kiện gia đình cô không tốt, thuộc diện hộ nghèo của thôn.

Hai chị gái trong nhà đã lấy chồng ngoài quê, còn một em gái cũng trạc tuổi, hai em trai còn nhỏ, được học hành tử tế từ nhỏ. Cô học hành cũng rất tốt, nhưng gia đình không kham nổi, cô đã bỏ học từ rất sớm để phụ giúp gia đình.

Khi Lương Hạnh vừa tròn mười tám tuổi, cô đang giặt đồ trên đập nước ở cổng làng, trong khi Tào Lễ và một vài chàng trai trẻ đang chèo thuyền trên sông để bắt tôm. Từ bên kia bờ sông, Tào Lễ đã nhắm trúng cô gái nhỏ buộc hai bím tóc, mặt mày thanh tú mà duyên dáng, đang ngồi xổm ở bờ sông giặt quần áo.

Tào Lễ bắt mấy người khác chèo thuyền nhanh hơn và khi họ đến bờ sông, Lương Hạnh ngẩng đầu lên đã thấy Tào Lễ đi đầu. Thân trên cởi trần, quần dài đến đầu gối, thắt lưng trên quần buộc chặt, làn da rám nắng, người đầy cơ bắp.

Lương Hạnh hiếm khi nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ như vậy, anh vừa xuất hiện, Lương Hạnh đã sợ tới mức lập tức đứng dậy, cầm lấy chậu gỗ và chạy ra xa.

Cô trốn dưới gốc cây, thỉnh thoảng nhìn người đàn ông, xung quanh là cánh đồng lúa mạch xanh mênh mông. Khi Lương Hạnh thở phào nhẹ nhõm, Tào Lễ đã ở phía sau cô, đang ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng, rất táo bạo mà đưa tay đặt lên thân cây.

Lương Hạnh chỉ cao đến bả vai anh, người đàn ông duỗi ra một cánh tay có thể quấn lấy cả người cô trong vòng tay.

Cô không dám động đậy, khuôn mặt ửng hồng như trái táo chín đỏ.Tào Lễ áp lưỡi vào má trêu chọc cô.

"Cô gái nhỏ, sao cô chạy nhanh như vậy? Làm ông đây thật vất vả mới tìm được."

Lương Hạnh nghe vậy nhưng không dám trả lời, cô lại lắc đầu nguầy nguậy.

Nhìn thấy bộ dạng giống như một con gà nhỏ sợ hãi của cô, Tào Lễ bật cười.

“Như vậy sợ ông đây à?” Khi nói lời này, anh ta dần dần tới gần cô gái nhỏ.

Lúc anh định ghé sát má Lương Hạnh, dường như Lương Hạnh cảm thấy chóp mũi mình tràn ngập mùi vị của một người đàn ông, cô cau mày xoay người đi.

Khi người đàn ông thấy vậy không hề tỏ ra thương tiếc trực tiếp vác Lương Hạnh trên vai anh ta.