Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chú Không Thể Nhẫn

Chương 40: Sợ hãi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Cẩm Hi

Anh nói: "Cũng cùng bạn gái tới xem pháo hoa sao?" —— anh dùng một từ "Cũng".

Là ám chỉ cho cậu biết anh có bạn gái, hay là... ám chỉ, anh cùng Dung Dung ra đây hẹn hò?

Trước kia cậu chưa từng nghĩ tới chú nhỏ của cậu cùng với thanh mai trúc mã của cậu là cái loại quan hệ gì, nhưng hiện tại, giờ này khắc này, nhìn động tác nâng mặt cô lên của anh, lại còn đem cô áp vào trong lòng chính mình... Mỗi một thứ đều làm cho cậu không có cách nào không nghĩ như vậy.

Đây tuyệt đối không có khả năng là chuyện mà một trưởng bối có thể làm với hậu bối.

Anh thích Dung Dung, có phải hay không chỉ là thích đối với "Cháu gái", hay là... giống với loại thích của mình.

Diệp Dung vốn đã nhỏ xinh, cả người đều nằm trong lòng Mục Nhạc, gắt gao dán lên ngực anh, phù hợp đến không có lấy một khe hở, quả thật giống như là... trời sinh đã như vậy.

Thiếu niên chưa bao giờ sợ hãi như giờ khắc này, dường như có chút hoảng loạn, lảo đảo chạy nhanh tới trước mặt anh, duỗi tay muốn đem cô gái từ trong lòng Mục Nhạc lôi ra:

"Chú nhỏ, chú buông Dung Dung ra! Rốt cuộc chú đã nói gì với cô ấy, khiến cô ấy khóc như vậy!"

"Đây là chuyện giữa tôi với A Dung." Mục Nhạc nâng tay lên ngăn lại cánh tay của cháu trai duỗi tới, thần sắc nhàn nhạt nhìn cậu một cái, ngữ khí nhàn nhạt, giống như chỉ đang nói về chuyện râu ria trong nhà, "Cháu không nên tới đây một mình? Nên đi cùng bạn gái cháu."

Này một câu, lập tức chọc trúng tử huyệt của Mục Tiêu —— thiếu niên hô hấp dường như đình trệ trong nháy mắt, ngay sau đó liền mạnh mẽ lắc đầu, vội vàng giải thích, trong thanh âm hơi khàn, gần như có chút hoảng loạn lo lắng:

"Cháu không có bạn gái! Chúng cháu đã chia..."

Lời còn chưa dứt, Diệp Dung vốn bị Mục Nhạc gắt gao đè ở trong lòng giống như thoáng tránh ra được một ít, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngẩng mặt thẳng tắp nhìn lại đây.

Cô đã khóc hoa cả mặt, đôi mắt đã sớm đỏ bừng đỏ bừng một mảnh, trên mặt vẫn còn mang theo nước mắt rối loạn... Nhưng cho dù như thế, Mục Tiêu vẫn cảm thấy cô xinh đẹp đến mức làm người ta khó có thể dời mắt, vẫn là cảm thấy đôi mắt cô trong trẻo lạ thường, vẫn là cảm thấy... Bị ánh mắt yên lặng của cô nhìn như vậy, không biết vì sao liền hoảng hốt đến dường như trong lời nói cũng đều có chút không nhanh nhẹn.

Mục Tiêu giật mình, hít thật sâu vào một hơi, thanh âm lập tức thấp xuống, nhưng vẫn như cũ không tiếng động chăm chú nhìn cô, có chút gập ghềnh nói ra: "Dung Dung, chúng tớ đã chia tay rồi."

Diệp Dung hình như hơi hơi kinh ngạc một chút, há miệng thở dốc giống như muốn nói gì đó, phút cuối cùng khi lời nói đến bên miệng, lại chung quy nuốt trở vào, trầm mặc rũ mi xuống.

Cô trầm mặc làm cho Mục Tiêu cảm thấy dày vò dị thường, nhịn không được lại tiến thêm một bước, thử thăm dò duỗi tay muốn đi kéo cô.

Cô gái nhỏ theo bản năng mà co rúm lại một chút.

Mục Nhạc mang theo cô lùi về sau nửa bước, tránh đi cánh tay duỗi tới của thiếu niên.

Mục Tiêu có chút ngốc trì nhìn cái tay thất bại của mình, chậm rãi thu lại bên người, sau đó một chút lại một chút siết chặt nắm tay.

Cậu dùng sức lực quá lớn, nắm tay dường như đều đã nắm đến trắng bệch. Thiếu niên hít vào một hơi thật sâu, gần như là lấy hết can đảm, hạ một quyết tâm gì đó, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái nhỏ đang rũ đầu:

"Dung Dung, tớ thích cậu!"

Diệp Dung hình như là bị kinh sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng được, ngay sau đó cũng không dám liếc cậu một cái nào nữa, lại nhanh chóng cúi đầu, trên mặt trong nháy mắt rút đi huyết sắc còn lại, phút chốc đã trở nên tái nhợt một mảnh.

"Không cần nói bậy..."

Thanh âm của cô gái nhỏ đều đã có chút phát run, lại mang theo hoảng loạn vội vàng rõ ràng. Cô lúc này gần như đã hoàn toàn quên mất giãy giụa, có chút kinh hoảng thất thố co rúm lại về phía sau một chút, ngay sau đó liền đem sau lưng dán lên trước ngực người đàn ông đến càng chặt. Ánh mắt Mục Nhạc hơi ảm đạm, một bên đem Diệp Dung ôm đến càng chặt hơn, một bên thần sắc như thường nhìn về phía cậu thiếu niên có ngũ quan có vài phần tương tự chính mình ở đối diện kia.

"Tớ không có nói bậy." Thấy Diệp Dung né tránh, Mục Tiêu lại càng nóng nảy, "Tớ thích cậu Dung Dung! Là do trước kia tớ vẫn luôn không ý thức được... Hiện tại tớ mới hiểu được, tớ đã sớm thích cậu!"

Thiếu niên dường như đã gấp đến đỏ cả mắt, sợ cùng cô gái thanh mai trúc mã của mình không tin, hận không thể đem trái tim dâng đến trước mặt cô, để cô có thể nhìn rõ ràng.

Nhưng khi cô gái nhỏ nghe xong, không những không có nửa điểm đáp lại, một gương mặt tinh xảo lại càng thêm tái nhợt. Hình như cô hơi hơi do dự một lát, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi cậu:

"Cậu thích tớ, cho nên cùng Thi Ngọc chia tay?"

"Tớ..." Thiếu niên trong nháy mắt do dự, không biết vì cái gì lại có chút không nói nên lời.

Nhưng mà cũng không cần cậu nói ra —— Diệp Dung đã rất nhanh liền sáng tỏ, dùng sức mà cắn cắn môi, thấp giọng hỏi cậu:

"Tớ đây được xem như là cái gì vậy? Giữa các cậu... là kẻ thứ ba sao?"

"A Dung!" Mấy chữ cuối cùng cô vừa nói ra khỏi miệng, Mục Nhạc trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt —— cô gái nhỏ tự ti lại mẫn cảm, luôn là thích đem tất cả trách nhiệm đổ lên người mình. Nhưng Mục Tiêu chia tay —— thì có quan hệ gì với cô!

"Sao, sao có thể!" Mục Tiêu hoảng sợ, mạnh mẽ lắc đầu, luống cuống tay chân mà giải thích, "Dung Dung, là tớ quá ngốc, tớ cho rằng tớ thích cậu nhưng không giống với loại thích kia, cho nên mới theo đuổi cô ấy... Các cậu đều không sai, đều là tại tớ không tốt!"

Diệp Dung dùng sức cắn miệng mình —— cô dùng sức lực không nhỏ, trên môi rất nhanh đã lưu lại một hàng dấu răng chỉnh tề. Cô gái nhỏ hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới xem như chậm rãi bình tĩnh lại, lại rũ đầu tránh đi thiếu niên đang tha thiết chú thích ở đối diện, chỉ rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói:

"Thật xin lỗi, Mục Tiêu, tớ... không muốn nghĩ nhiều như vậy. Xem xong pháo hoa rồi, tớ muốn về nhà."

"Được, tôi đưa em trở về." Mục Nhạc không chút do dự gật đầu, giống như cái gì cũng chưa có phát sinh, thần sắc tự nhiên ôm lấy bả vai cô gái nhỏ, mang theo cô đi về hướng lối ra.

Diệp Dung cúi đầu, tùy ý để anh nửa ôm lấy chính mình, trầm mặc đi ra ngoài. Thời điểm đi qua Mục Tiêu, lại vẫn nhịn không được mà hơi hơi dừng một chút.

"Dung Dung!" Thiếu niên trước sau bình tĩnh nhìn cô, nơi đáy mắt trong nháy mắt lại có thần thái.

Nhưng mà rất nhanh, thần thái lại nhanh chóng ảm đạm xuống —— Diệp Dung cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Trở về sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt."

Sau đó, cứ thế mà đi qua.

Mục Tiêu có chút thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, ngốc trì nhìn hai thân ảnh kia cầm tay nhau rời đi, càng đi càng xa —— thẳng đến khi hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của mình.

......

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Dung ngồi xe Mục Nhạc, lại còn ngồi đến nhất thấp thỏm bất an. Không có ai nói lời nào, không khí yên tĩnh đến gần như đọng lại, ngay cả người luôn luôn an tĩnh như Diệp Dung cũng có chút không chịu được không khí áp lực như vậy, cắn môi có chút khẩn trương mà thẳng tắp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, thân mình dường như có một nửa đều là cứng đờ.

Từ sông Giang về nhà cũng không quá xa, Diệp Dung lại cảm thấy giống như đã đi rất lâu rồi. Chờ đến khi tới dưới nhà rồi, cô cơ hồ nhịn không được khẽ thở dài.

Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ trong nhà —— một mảnh đen kịt không có bật đèn, ba mẹ hẳn là còn đang hẹn hò chưa về.

Cũng đúng... cô gái nhỏ nhìn nhìn thời gian, hiện tại bất quá cũng mới hơn 8 giờ thôi.

Diệp Dung cắn cắn môi, duỗi tay bắt được tay nắm cửa xe, vừa định đẩy cửa đi xuống, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Cùm cụp" —— cửa xe bị khóa lại, lại một lần nữa bị nhốt lại.

Cô gái nhỏ kinh ngạc một chút, dường như theo bản năng mà quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển kia —— vừa quay đầu, suýt nữa thì đâm vào l*иg ngực của anh.

Không biết từ khi nào anh đã cúi người nhích lại gần, lúc này đã cùng chính mình gần trong gang tấc.

Diệp Dung bản năng lui về phía sau, lưng gắt gao dựa vào lưng ghế đằng sau.

Mục Nhạc duỗi tay ra, chậm rãi chống ở hai sườn lưng ghế, cứ như vậy đem cô vây ở giữa ngực mình với lưng ghế.

Giữa không gian nhỏ hẹp, hơi thở của anh che trời lấp đất bao phủ xuống. So với cảm giác an tâm của ngày thường, lúc này lại nhiều hơn là tính xâm lược cùng cảm giác áp bách, làm người ta nhịn không được mà cảm thấy có chút nguy hiểm.

"Sợ hãi cái gì?" Thấy cô gái nhỏ khẩn trương đến cả người cứng đờ, Mục Nhạc nhịn không được cười khổ một tiếng, rồi lại sấn đến gần cô hơn một chút, tận lực giảm nhẹ ngữ khí, "Vừa rồi... vì sao khóc?"

Anh nói tới đây, hơi hơi dừng một chút, đáy mắt hiện ra vài phần ảm đạm không dễ phát hiện: "Bởi vì sợ hãi, phải không?"

Diệp Dung chần chờ trong nháy mắt, dùng sức cắn môi không nói gì.

Cô không nghĩ tới Mục Nhạc sẽ thổ lộ với mình... Hoặc nói là, cũng không phải không nghĩ tới, mà là —— không dám nghĩ tới.

Cô còn nhỏ tuổi, lại từ trước đến nay đều mẫn cảm, tâm tư nặng nề, Mục Nhạc đối với cô vô cùng tốt, kỳ thật cô... cũng không phải thật sự một chút cảm giác cũng không có. Nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Cô không biết vì sao khi nghe được thổ lộ lại khóc, cô chỉ là khống chế không được —— khống chế không được cái loại sợ hãi trong lòng này.

Mục Nhạc nói một câu ngắn ngủn, liền đánh bầu không yên tĩnh lâu nay.

Anh nói anh thích chính mình... Anh nói như vậy, là bởi vì mười năm qua, cho nên áy náy muốn bồi thường sao? Hay là, anh thật sự thích chính mình... nhưng là thích cô ở điểm gì? Anh cái gì cũng tốt, muốn cái gì dạng phụ nữ gì mà không có? Cô nhát gan như vậy, thân thể không tốt, hơn nữa tuổi cũng nhỏ... anh thích cái gì ở mình đây?

Cô biết bọn họ đã sớm không thể quay lại như khi còn nhỏ, nhưng cô cũng không có lòng tham, chỉ cần... chỉ cần giống như vậy trước đây, anh có thể giống như những trưởng bối khác quan tâm chính mình, cô cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Nhưng hôm nay khi anh vừa thốt lên xong, cô liền biết —— sẽ không bao giờ còn khả năng này nữa.

Nếu cô cự tuyệt anh, bọn họ sẽ không thể nào trong lòng không có khúc mắc. Nếu tiếp nhận... tương lai anh không thích chính mình nữa, như vậy... có phải hay không đến chú cháu cũng không thể làm nữa, chỉ có thể làm người xa lạ?

"Vì sao vậy?" Cô gái nhỏ hơi hơi ngẩng đầu, mở to đôi mắt —— đôi mắt ngày thường đen lúng liếng kia, giờ phút này lại tràn đầy mờ mịt cùng lo lắng, "Vì sao... nhất định phải như vậy?"

Làm chú cháu, cả đời đều làm người nhà không tốt sao? Cô biết đúng mực, cô sẽ làm một người cháu gái ngoan ngoãn, đứng ở vị trí thích hợp, cùng anh bảo trì khoảng cách thích hợp —— như vậy ít nhất, cô có thể cùng "Anh Tiểu Nhạc" là người nhà.

Như bây giờ, chờ đến nào một ngày đó anh phát hiện không thích còn chính mình nữa, có phải hay không... giữa bọn họ một chút quan hệ cũng không còn? Rốt cuộc... anh tốt như vậy, còn cô đến cả thức bình thường nhất là khỏe mạnh cũng đều không có. Anh đã từng rời đi mười năm, tiếp theo... có thể hay không lại đi như vậy? Hoặc là... tiếp theo, chính là hai mươi năm, thậm chí lâu hơn nữa?

Cô không nói "Như vậy" đến tột cùng là như thế nào, nhưng Mục Nhạc lại lập tức nghe hiểu lời cô nói. Gương mặt luôn luôn bình tĩnh rốt cuộc cũng phá lệ hiện lên hối hận cùng vô lực. Anh duỗi tay chế trụ bả vai cô gái nhỏ, yên lặng nhìn vào mắt cô.

"Đừng sợ, A Dung, em rất tốt." Từ trước đến nay anh làm việc đều định liệu trước, lúc này đáy mắt lại mang theo vài phần khẩn trương thấp thỏm, ánh mắt lại chuyên chú dị thường, "A Dung, nhìn tôi. Đừng sợ, em rất tốt, em tốt đến mức đủ làm tôi thích —— không, A Dung, em so với tôi còn tốt hơn nhiều, là tôi sợ hãi. Sợ hãi —— chính mình có hay không đủ để xứng đôi với em."
« Chương TrướcChương Tiếp »